Tiểu Hồ Ly Của Ma Tôn - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-11-06 23:29:54
Lượt xem: 34
-Ah...Kim...Kim Lăng, chàng mạnh bạo quá đi, ta...ta đau..um...chậm.. chút đi aaa~
Kim Lăng nắm tóc Vân Hạc thúc mạnh vào hông của nàng, hắn cả người mồ hôi nhễ nhãi, cảm giác có thứ gì đó đang muốn b.ắ.n ra khiến cả cơ thể căng cứng lên hét lớn: "Vân Hạc, ta...ta sắp ra"
-Um...ra ngoài đi mà...chàng b.ắ.n ra ngoài đi aaa~
Vân Hạc hét lên cả người hơi giật giật cong thành hình vòng cung, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ thoả mãn.
Kim Lăng chậm rãi rút dương vật ra, nhìn dòng tinh trắng đục chảy ra từ dâm huyệt của Vân Hạc mà hắn hơi lo lắng nhưng cũng vui.
-Chàng thật là, nhỡ ta có thai thì sao?
-Haha vậy chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc
Nàng nghe vậy thì khẽ cười, cả hai sau cuộc ân ái thì đều mệt mỏi nằm xuống. Ôm lấy nhau, Vân Hạc bỗng nhìn sang chiếc túi thơm đặt trên bàn, đó là của Gian Tinh tặng cho nàng.
-Không biết hai người họ đã về Tây Vũ thành chưa nhỉ?
-Chắc giờ cũng gần tới nơi rồi, dù sao Trần huynh cũng có thể xé không mà đi, hai người họ vừa đi vừa du ngoạn chắc sẽ chậm hơn chút
Kim Lăng cười cười nhớ tới những lời dặn dò của Đạo Trần trước khi đi mà lòng không khỏi kích động, điều này làm Vân Hạc tò mò hỏi
-Đúng rồi, huynh ấy nói gì với chàng trước khi đi vậy?
-Tới Nam Cung gia đòi nợ, Trần huynh để lại cho ta một tờ pháp chỉ ẩn chứa một đạo linh thân, mai sẽ cùng chúng ta tới Nam Cung gia và Lưu Ly Cung.
-Cả Lưu Ly Cung sao?
-Đúng, hình như Trần huynh có quen biết với cung chủ thì phải.
Vân Hạc kinh ngạc, cung chủ của bọn họ là Đại thừa lão tổ, thực lực thông thiên mạnh nhất thiên hạ, có thể quen biết chả lẽ y cùng cấp bậc lão tổ.
-Chuyện này chúng ta không can dự được, ngủ đi nào
Kim Lăng khẽ nói hôn trán Vân Hạc, nàng mỉm cười ôm lấy hắn chìm vào giấc ngủ.
-Trần huynh, cảm ơn.
Kim Lăng nhìn ra ngoài khẽ thì thầm, hắn thổi tắt đèn nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Mà ở cách đó hàng ngàn dặm, trên linh thuyền của Phong gia. Lạc Đạo Trần ngồi nhâm nhi ly trà thơm, ngắm nhìn ánh trăng sáng.
-Haiz, có trăng có trà, lại có mỹ nhân phục vụ, đúng là cuộc sống thần tiên aaaaa!
Hắn kêu lên đau đớn, Giản Tinh ngẩng đầu lên khẽ cười nhẹ nói: "chàng bảo ai là phục vụ?"
-Ta...ta không nói, nói Kim Lăng á, hắn được Vân Hạc phục vụ
-Á à còn dám nhìn nữ nhân khác
Giản Tinh bóp hai quả "trứng" khiến Đạo Trần đau đến ứa nước mắt xin tha mạng, tất nhiên Giản Tinh đã dỗi lên không chấp nhận
Hắn thấy lời nói không được liền dùng hành động nhanh chóng đè nàng xuống sàn thuyền, trong tay xuất ra dây thừng trói tay Giản Tinh lại. Lúc này nàng mới phản ứng lại lên la lên giãy dụa nói: "chàng mau thả ta ra, chơi xấu"
-Giờ muốn thả mau cầu xin ta đi, giọng thành khẩn ta sẽ tha cho
-Không nói
Giản Tinh từ chối, ngay lập tức một bàn tay đánh mạnh vào m.ô.n.g nàng khiến gò má nàng đỏ ửng.
-Có nói hay không?
-Không
Bốp, một bàn tay nữa càng làm mặt nàng đỏ hơn
-Có nói hay không?
-Không
Bốp, Giản Tinh cả người run lên nhưng vẫn lắc đầu
-Nói hay không?
-Không
Bốp, một cái bàn tay nữa, m.ô.n.g nàng đã đỏ lên cảm giác hơi đau
Thấy tiểu hồ ly cứng đầu như vậy Đạo Trần quyết định dùng biện pháp mạnh, hắn lấy ra một cây roi tre mỏng, thứ này đánh sẽ không đau ngay mà sẽ đau từ từ. Giản Tinh giật mình, nàng cuống quýt lên xin tha vì thứ này nàng không chịu nổi.
-Ta nói, ta nói mà chàng cất đi
-Nói mau
Đạo Trần đặt roi lên m.ô.n.g nàng, cảm giác hơi lạnh khiến người Giản Tinh run lên giọng nhi nhí nói: "tướng công, ta ta xin người tha cho thiếp á, từ lần sau thiếp sẽ ngoan ngoãn không dám quản chuyện của tướng công nữa đâu"
Đạo Trần nghe vậy thì mỉm cười cởi trói cho nàng, xoa đầu tiểu hồ ly hắn nói: "nhớ những gì nàng nói đó nha, hahaha"
Hắn cởi lớn vui vẻ, nhưng tiếng cười chưa được bao lâu thì hắn chợt cảm giác ớn lạnh, một luồng sát khí đáng sợ toả ra khiến hắn run rẩy.
-Lạc Đạo Trần, chàng hôm nay đừng hòng sống!
Giản Tinh tế ra Lạc Tinh kiếm giọng lạnh lẽo nói, Đạo Trần run lên vội cười cười lùi lại
-Giản Tinh, có...có gì chúng ta nói chuyện á, đừng động đao kiếm
-Aaaaaa! Giết người, cứu mạng a
...
Sau ba ngày đám người Đạo Trần trở lại Tây Vũ thành, Phong Vũ lần này đi đã xông vào Bắc vực Thiên Kiêu bảng thứ năm mươi sáu. Đây là con số không tệ khiến Phong Lâm rất mừng, con trai đạt thành tựu người làm phụ thân vui vẻ liền ra lệnh tổ chức tiệc rượu chúc mừng.
Vốn Đạo Trần và Giản Tinh cũng được mời ở lại nhưng hắn đã từ chối, hai người phải nhanh chóng lên đường đi tới Nam Vực lên không thể chung vui với Phong gia.
-Đa tạ tiểu hữu, sau này có chuyện gì khó cứ tới đây, Phong gia vĩnh viễn đón tiếp hai người.
Phong Lâm ra tiễn hai người, Đạo Trần và Giản Tinh hơi cúi đầu chào dành cho vị Lâm thúc này sự kính trọng cần có.
-Trần đại ca, hẹn gặp lại
Phong Vũ cũng tới, Đạo Trần khẽ cười nói: "ở trong phòng ta có để một bản chép tay của Âm Dương Phù Kinh, mong nó sẽ giúp ích cho đệ trong tu luyện"
Hắn quyết định để lại Âm Dương Phù Kinh cho Phong Vũ coi như quà tạm biệt, cũng là để Phong gia tăng thực lực bản thân lên phòng trường hợp sau này có biến còn có thể tự bảo vệ.
Phong Lâm cũng tặng hai người rất nhiều đồ ăn và quần áo, vải vóc mang theo, thậm chí tặng cả một chiếc linh thuyền cao cấp. Những thứ này Đạo Trần không muốn nhận nhưng dưới sự kiên trì của Lâm thúc lên vẫn phải lấy.
Trước khi đi hắn còn tới Hàn gia, lúc này đã xuống cấp sau khi trả chín chắn vạn cho bộ Thiên Tuyết tằm vạn năm. Khi hắn tới chỉ cần thả ra chút khí tức lập tức cả Hàn phủ đều kinh động mà ra.
-Tiền...tiền bối!
Hàn Lập hơi run run, cha hắn Hàn Minh thì biết người trước mặt là cường giả Hợp Thể cảnh lên ôm quyền nói: "tiền bối, hôm nay đại giá quang lâm Hàn gia không biết có chuyện gì?"
Đạo Trần liền Hàn Lập rồi lém cho hắn một tấm thẻ: "cái này cho ngươi, lần sau nhớ kĩ bài học này, cố mà tu luyện cho tốt nếu không ta sẽ còn trở lại"
Nói xong hắn rời đi, Hàn Lập nhìn tấm thẻ trong tay dùng thần thức dò xét thì kinh ngạc, cả Hàn Minh cũng không thể ngờ tới bên trong lại là hàng ngàn vạn bạch ngân.
-Đa tạ tiền bối, Hàn Lập sẽ nhớ kĩ bài học này
Hàn Lập trầm giọng nói
Lúc này hai người Đạo Trần và Giản Tinh đã lên linh thuyền rời khỏi Tây Vũ thành, mục tiêu tiếp theo của hai người là Yêu Hỗ Lĩnh thuộc Đông vực. Để tới được đó hai người phải đi qua giới bích Bắc vực và Trung Châu
-Mà sao ngày trước nàng tới được đây vậy?
Hắn khá tò mò, một tiểu hồ ly không tới yêu tướng sao có thể xuyên qua giới bích chạy từ Nam vực xa xôi tới Bắc vực.
-Ta đi theo thương đội, khi thi nhờ những yêu thú khác đưa đi qua rừng rậm. Còn về giới bích thì nó rất mỏng ngay cả Yêu đan cảnh cũng xé được một góc nhỏ nhảy qua
Đạo Trần gật đầu, xem ra giới bích hai vực tổn hại nghiêm trọng mới mỏng như vậy. Mà tới Nam vực hắn cũng muốn tới xem qua một cố nhân, người năm xưa từng giúp hắn và Tử Linh hoàng tới với nhau
Dược Đế
-Ah...Kim...Kim Lăng, chàng mạnh bạo quá đi, ta...ta đau..um...chậm.. chút đi aaa~
Kim Lăng nắm tóc Vân Hạc thúc mạnh vào hông của nàng, hắn cả người mồ hôi nhễ nhãi, cảm giác có thứ gì đó đang muốn b.ắ.n ra khiến cả cơ thể căng cứng lên hét lớn: "Vân Hạc, ta...ta sắp ra"
-Um...ra ngoài đi mà...chàng b.ắ.n ra ngoài đi aaa~
Vân Hạc hét lên cả người hơi giật giật cong thành hình vòng cung, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ thoả mãn.
Kim Lăng chậm rãi rút dương vật ra, nhìn dòng tinh trắng đục chảy ra từ dâm huyệt của Vân Hạc mà hắn hơi lo lắng nhưng cũng vui.
-Chàng thật là, nhỡ ta có thai thì sao?
-Haha vậy chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc
Nàng nghe vậy thì khẽ cười, cả hai sau cuộc ân ái thì đều mệt mỏi nằm xuống. Ôm lấy nhau, Vân Hạc bỗng nhìn sang chiếc túi thơm đặt trên bàn, đó là của Gian Tinh tặng cho nàng.
-Không biết hai người họ đã về Tây Vũ thành chưa nhỉ?
-Chắc giờ cũng gần tới nơi rồi, dù sao Trần huynh cũng có thể xé không mà đi, hai người họ vừa đi vừa du ngoạn chắc sẽ chậm hơn chút
Kim Lăng cười cười nhớ tới những lời dặn dò của Đạo Trần trước khi đi mà lòng không khỏi kích động, điều này làm Vân Hạc tò mò hỏi
-Đúng rồi, huynh ấy nói gì với chàng trước khi đi vậy?
-Tới Nam Cung gia đòi nợ, Trần huynh để lại cho ta một tờ pháp chỉ ẩn chứa một đạo linh thân, mai sẽ cùng chúng ta tới Nam Cung gia và Lưu Ly Cung.
-Cả Lưu Ly Cung sao?
-Đúng, hình như Trần huynh có quen biết với cung chủ thì phải.
Vân Hạc kinh ngạc, cung chủ của bọn họ là Đại thừa lão tổ, thực lực thông thiên mạnh nhất thiên hạ, có thể quen biết chả lẽ y cùng cấp bậc lão tổ.
-Chuyện này chúng ta không can dự được, ngủ đi nào
Kim Lăng khẽ nói hôn trán Vân Hạc, nàng mỉm cười ôm lấy hắn chìm vào giấc ngủ.
-Trần huynh, cảm ơn.
Kim Lăng nhìn ra ngoài khẽ thì thầm, hắn thổi tắt đèn nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Mà ở cách đó hàng ngàn dặm, trên linh thuyền của Phong gia. Lạc Đạo Trần ngồi nhâm nhi ly trà thơm, ngắm nhìn ánh trăng sáng.
-Haiz, có trăng có trà, lại có mỹ nhân phục vụ, đúng là cuộc sống thần tiên aaaaa!
Hắn kêu lên đau đớn, Giản Tinh ngẩng đầu lên khẽ cười nhẹ nói: "chàng bảo ai là phục vụ?"
-Ta...ta không nói, nói Kim Lăng á, hắn được Vân Hạc phục vụ
-Á à còn dám nhìn nữ nhân khác
Giản Tinh bóp hai quả "trứng" khiến Đạo Trần đau đến ứa nước mắt xin tha mạng, tất nhiên Giản Tinh đã dỗi lên không chấp nhận
Hắn thấy lời nói không được liền dùng hành động nhanh chóng đè nàng xuống sàn thuyền, trong tay xuất ra dây thừng trói tay Giản Tinh lại. Lúc này nàng mới phản ứng lại lên la lên giãy dụa nói: "chàng mau thả ta ra, chơi xấu"
-Giờ muốn thả mau cầu xin ta đi, giọng thành khẩn ta sẽ tha cho
-Không nói
Giản Tinh từ chối, ngay lập tức một bàn tay đánh mạnh vào m.ô.n.g nàng khiến gò má nàng đỏ ửng.
-Có nói hay không?
-Không
Bốp, một bàn tay nữa càng làm mặt nàng đỏ hơn
-Có nói hay không?
-Không
Bốp, Giản Tinh cả người run lên nhưng vẫn lắc đầu
-Nói hay không?
-Không
Bốp, một cái bàn tay nữa, m.ô.n.g nàng đã đỏ lên cảm giác hơi đau
Thấy tiểu hồ ly cứng đầu như vậy Đạo Trần quyết định dùng biện pháp mạnh, hắn lấy ra một cây roi tre mỏng, thứ này đánh sẽ không đau ngay mà sẽ đau từ từ. Giản Tinh giật mình, nàng cuống quýt lên xin tha vì thứ này nàng không chịu nổi.
-Ta nói, ta nói mà chàng cất đi
-Nói mau
Đạo Trần đặt roi lên m.ô.n.g nàng, cảm giác hơi lạnh khiến người Giản Tinh run lên giọng nhi nhí nói: "tướng công, ta ta xin người tha cho thiếp á, từ lần sau thiếp sẽ ngoan ngoãn không dám quản chuyện của tướng công nữa đâu"
Đạo Trần nghe vậy thì mỉm cười cởi trói cho nàng, xoa đầu tiểu hồ ly hắn nói: "nhớ những gì nàng nói đó nha, hahaha"
Hắn cởi lớn vui vẻ, nhưng tiếng cười chưa được bao lâu thì hắn chợt cảm giác ớn lạnh, một luồng sát khí đáng sợ toả ra khiến hắn run rẩy.
-Lạc Đạo Trần, chàng hôm nay đừng hòng sống!
Giản Tinh tế ra Lạc Tinh kiếm giọng lạnh lẽo nói, Đạo Trần run lên vội cười cười lùi lại
-Giản Tinh, có...có gì chúng ta nói chuyện á, đừng động đao kiếm
-Aaaaaa! Giết người, cứu mạng a
...
Sau ba ngày đám người Đạo Trần trở lại Tây Vũ thành, Phong Vũ lần này đi đã xông vào Bắc vực Thiên Kiêu bảng thứ năm mươi sáu. Đây là con số không tệ khiến Phong Lâm rất mừng, con trai đạt thành tựu người làm phụ thân vui vẻ liền ra lệnh tổ chức tiệc rượu chúc mừng.
Vốn Đạo Trần và Giản Tinh cũng được mời ở lại nhưng hắn đã từ chối, hai người phải nhanh chóng lên đường đi tới Nam Vực lên không thể chung vui với Phong gia.
-Đa tạ tiểu hữu, sau này có chuyện gì khó cứ tới đây, Phong gia vĩnh viễn đón tiếp hai người.
Phong Lâm ra tiễn hai người, Đạo Trần và Giản Tinh hơi cúi đầu chào dành cho vị Lâm thúc này sự kính trọng cần có.
-Trần đại ca, hẹn gặp lại
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tieu-ho-ly-cua-ma-ton/chuong-13.html.]
Phong Vũ cũng tới, Đạo Trần khẽ cười nói: "ở trong phòng ta có để một bản chép tay của Âm Dương Phù Kinh, mong nó sẽ giúp ích cho đệ trong tu luyện"
Hắn quyết định để lại Âm Dương Phù Kinh cho Phong Vũ coi như quà tạm biệt, cũng là để Phong gia tăng thực lực bản thân lên phòng trường hợp sau này có biến còn có thể tự bảo vệ.
Phong Lâm cũng tặng hai người rất nhiều đồ ăn và quần áo, vải vóc mang theo, thậm chí tặng cả một chiếc linh thuyền cao cấp. Những thứ này Đạo Trần không muốn nhận nhưng dưới sự kiên trì của Lâm thúc lên vẫn phải lấy.
Trước khi đi hắn còn tới Hàn gia, lúc này đã xuống cấp sau khi trả chín chắn vạn cho bộ Thiên Tuyết tằm vạn năm. Khi hắn tới chỉ cần thả ra chút khí tức lập tức cả Hàn phủ đều kinh động mà ra.
-Tiền...tiền bối!
Hàn Lập hơi run run, cha hắn Hàn Minh thì biết người trước mặt là cường giả Hợp Thể cảnh lên ôm quyền nói: "tiền bối, hôm nay đại giá quang lâm Hàn gia không biết có chuyện gì?"
Đạo Trần liền Hàn Lập rồi lém cho hắn một tấm thẻ: "cái này cho ngươi, lần sau nhớ kĩ bài học này, cố mà tu luyện cho tốt nếu không ta sẽ còn trở lại"
Nói xong hắn rời đi, Hàn Lập nhìn tấm thẻ trong tay dùng thần thức dò xét thì kinh ngạc, cả Hàn Minh cũng không thể ngờ tới bên trong lại là hàng ngàn vạn bạch ngân.
-Đa tạ tiền bối, Hàn Lập sẽ nhớ kĩ bài học này
Hàn Lập trầm giọng nói
Lúc này hai người Đạo Trần và Giản Tinh đã lên linh thuyền rời khỏi Tây Vũ thành, mục tiêu tiếp theo của hai người là Yêu Hỗ Lĩnh thuộc Đông vực. Để tới được đó hai người phải đi qua giới bích Bắc vực và Trung Châu
-Mà sao ngày trước nàng tới được đây vậy?
Hắn khá tò mò, một tiểu hồ ly không tới yêu tướng sao có thể xuyên qua giới bích chạy từ Nam vực xa xôi tới Bắc vực.
-Ta đi theo thương đội, khi thi nhờ những yêu thú khác đưa đi qua rừng rậm. Còn về giới bích thì nó rất mỏng ngay cả Yêu đan cảnh cũng xé được một góc nhỏ nhảy qua
Đạo Trần gật đầu, xem ra giới bích hai vực tổn hại nghiêm trọng mới mỏng như vậy. Mà tới Nam vực hắn cũng muốn tới xem qua một cố nhân, người năm xưa từng giúp hắn và Tử Linh hoàng tới với nhau
Dược Đế
-Ah...Kim...Kim Lăng, chàng mạnh bạo quá đi, ta...ta đau..um...chậm.. chút đi aaa~
Kim Lăng nắm tóc Vân Hạc thúc mạnh vào hông của nàng, hắn cả người mồ hôi nhễ nhãi, cảm giác có thứ gì đó đang muốn b.ắ.n ra khiến cả cơ thể căng cứng lên hét lớn: "Vân Hạc, ta...ta sắp ra"
-Um...ra ngoài đi mà...chàng b.ắ.n ra ngoài đi aaa~
Vân Hạc hét lên cả người hơi giật giật cong thành hình vòng cung, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ thoả mãn.
Kim Lăng chậm rãi rút dương vật ra, nhìn dòng tinh trắng đục chảy ra từ dâm huyệt của Vân Hạc mà hắn hơi lo lắng nhưng cũng vui.
-Chàng thật là, nhỡ ta có thai thì sao?
-Haha vậy chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc
Nàng nghe vậy thì khẽ cười, cả hai sau cuộc ân ái thì đều mệt mỏi nằm xuống. Ôm lấy nhau, Vân Hạc bỗng nhìn sang chiếc túi thơm đặt trên bàn, đó là của Gian Tinh tặng cho nàng.
-Không biết hai người họ đã về Tây Vũ thành chưa nhỉ?
-Chắc giờ cũng gần tới nơi rồi, dù sao Trần huynh cũng có thể xé không mà đi, hai người họ vừa đi vừa du ngoạn chắc sẽ chậm hơn chút
Kim Lăng cười cười nhớ tới những lời dặn dò của Đạo Trần trước khi đi mà lòng không khỏi kích động, điều này làm Vân Hạc tò mò hỏi
-Đúng rồi, huynh ấy nói gì với chàng trước khi đi vậy?
-Tới Nam Cung gia đòi nợ, Trần huynh để lại cho ta một tờ pháp chỉ ẩn chứa một đạo linh thân, mai sẽ cùng chúng ta tới Nam Cung gia và Lưu Ly Cung.
-Cả Lưu Ly Cung sao?
-Đúng, hình như Trần huynh có quen biết với cung chủ thì phải.
Vân Hạc kinh ngạc, cung chủ của bọn họ là Đại thừa lão tổ, thực lực thông thiên mạnh nhất thiên hạ, có thể quen biết chả lẽ y cùng cấp bậc lão tổ.
-Chuyện này chúng ta không can dự được, ngủ đi nào
Kim Lăng khẽ nói hôn trán Vân Hạc, nàng mỉm cười ôm lấy hắn chìm vào giấc ngủ.
-Trần huynh, cảm ơn.
Kim Lăng nhìn ra ngoài khẽ thì thầm, hắn thổi tắt đèn nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Mà ở cách đó hàng ngàn dặm, trên linh thuyền của Phong gia. Lạc Đạo Trần ngồi nhâm nhi ly trà thơm, ngắm nhìn ánh trăng sáng.
-Haiz, có trăng có trà, lại có mỹ nhân phục vụ, đúng là cuộc sống thần tiên aaaaa!
Hắn kêu lên đau đớn, Giản Tinh ngẩng đầu lên khẽ cười nhẹ nói: "chàng bảo ai là phục vụ?"
-Ta...ta không nói, nói Kim Lăng á, hắn được Vân Hạc phục vụ
-Á à còn dám nhìn nữ nhân khác
Giản Tinh bóp hai quả "trứng" khiến Đạo Trần đau đến ứa nước mắt xin tha mạng, tất nhiên Giản Tinh đã dỗi lên không chấp nhận
Hắn thấy lời nói không được liền dùng hành động nhanh chóng đè nàng xuống sàn thuyền, trong tay xuất ra dây thừng trói tay Giản Tinh lại. Lúc này nàng mới phản ứng lại lên la lên giãy dụa nói: "chàng mau thả ta ra, chơi xấu"
-Giờ muốn thả mau cầu xin ta đi, giọng thành khẩn ta sẽ tha cho
-Không nói
Giản Tinh từ chối, ngay lập tức một bàn tay đánh mạnh vào m.ô.n.g nàng khiến gò má nàng đỏ ửng.
-Có nói hay không?
-Không
Bốp, một bàn tay nữa càng làm mặt nàng đỏ hơn
-Có nói hay không?
-Không
Bốp, Giản Tinh cả người run lên nhưng vẫn lắc đầu
-Nói hay không?
-Không
Bốp, một cái bàn tay nữa, m.ô.n.g nàng đã đỏ lên cảm giác hơi đau
Thấy tiểu hồ ly cứng đầu như vậy Đạo Trần quyết định dùng biện pháp mạnh, hắn lấy ra một cây roi tre mỏng, thứ này đánh sẽ không đau ngay mà sẽ đau từ từ. Giản Tinh giật mình, nàng cuống quýt lên xin tha vì thứ này nàng không chịu nổi.
-Ta nói, ta nói mà chàng cất đi
-Nói mau
Đạo Trần đặt roi lên m.ô.n.g nàng, cảm giác hơi lạnh khiến người Giản Tinh run lên giọng nhi nhí nói: "tướng công, ta ta xin người tha cho thiếp á, từ lần sau thiếp sẽ ngoan ngoãn không dám quản chuyện của tướng công nữa đâu"
Đạo Trần nghe vậy thì mỉm cười cởi trói cho nàng, xoa đầu tiểu hồ ly hắn nói: "nhớ những gì nàng nói đó nha, hahaha"
Hắn cởi lớn vui vẻ, nhưng tiếng cười chưa được bao lâu thì hắn chợt cảm giác ớn lạnh, một luồng sát khí đáng sợ toả ra khiến hắn run rẩy.
-Lạc Đạo Trần, chàng hôm nay đừng hòng sống!
Giản Tinh tế ra Lạc Tinh kiếm giọng lạnh lẽo nói, Đạo Trần run lên vội cười cười lùi lại
-Giản Tinh, có...có gì chúng ta nói chuyện á, đừng động đao kiếm
-Aaaaaa! Giết người, cứu mạng a
...
Sau ba ngày đám người Đạo Trần trở lại Tây Vũ thành, Phong Vũ lần này đi đã xông vào Bắc vực Thiên Kiêu bảng thứ năm mươi sáu. Đây là con số không tệ khiến Phong Lâm rất mừng, con trai đạt thành tựu người làm phụ thân vui vẻ liền ra lệnh tổ chức tiệc rượu chúc mừng.
Vốn Đạo Trần và Giản Tinh cũng được mời ở lại nhưng hắn đã từ chối, hai người phải nhanh chóng lên đường đi tới Nam Vực lên không thể chung vui với Phong gia.
-Đa tạ tiểu hữu, sau này có chuyện gì khó cứ tới đây, Phong gia vĩnh viễn đón tiếp hai người.
Phong Lâm ra tiễn hai người, Đạo Trần và Giản Tinh hơi cúi đầu chào dành cho vị Lâm thúc này sự kính trọng cần có.
-Trần đại ca, hẹn gặp lại
Phong Vũ cũng tới, Đạo Trần khẽ cười nói: "ở trong phòng ta có để một bản chép tay của Âm Dương Phù Kinh, mong nó sẽ giúp ích cho đệ trong tu luyện"
Hắn quyết định để lại Âm Dương Phù Kinh cho Phong Vũ coi như quà tạm biệt, cũng là để Phong gia tăng thực lực bản thân lên phòng trường hợp sau này có biến còn có thể tự bảo vệ.
Phong Lâm cũng tặng hai người rất nhiều đồ ăn và quần áo, vải vóc mang theo, thậm chí tặng cả một chiếc linh thuyền cao cấp. Những thứ này Đạo Trần không muốn nhận nhưng dưới sự kiên trì của Lâm thúc lên vẫn phải lấy.
Trước khi đi hắn còn tới Hàn gia, lúc này đã xuống cấp sau khi trả chín chắn vạn cho bộ Thiên Tuyết tằm vạn năm. Khi hắn tới chỉ cần thả ra chút khí tức lập tức cả Hàn phủ đều kinh động mà ra.
-Tiền...tiền bối!
Hàn Lập hơi run run, cha hắn Hàn Minh thì biết người trước mặt là cường giả Hợp Thể cảnh lên ôm quyền nói: "tiền bối, hôm nay đại giá quang lâm Hàn gia không biết có chuyện gì?"
Đạo Trần liền Hàn Lập rồi lém cho hắn một tấm thẻ: "cái này cho ngươi, lần sau nhớ kĩ bài học này, cố mà tu luyện cho tốt nếu không ta sẽ còn trở lại"
Nói xong hắn rời đi, Hàn Lập nhìn tấm thẻ trong tay dùng thần thức dò xét thì kinh ngạc, cả Hàn Minh cũng không thể ngờ tới bên trong lại là hàng ngàn vạn bạch ngân.
-Đa tạ tiền bối, Hàn Lập sẽ nhớ kĩ bài học này
Hàn Lập trầm giọng nói
Lúc này hai người Đạo Trần và Giản Tinh đã lên linh thuyền rời khỏi Tây Vũ thành, mục tiêu tiếp theo của hai người là Yêu Hỗ Lĩnh thuộc Đông vực. Để tới được đó hai người phải đi qua giới bích Bắc vực và Trung Châu
-Mà sao ngày trước nàng tới được đây vậy?
Hắn khá tò mò, một tiểu hồ ly không tới yêu tướng sao có thể xuyên qua giới bích chạy từ Nam vực xa xôi tới Bắc vực.
-Ta đi theo thương đội, khi thi nhờ những yêu thú khác đưa đi qua rừng rậm. Còn về giới bích thì nó rất mỏng ngay cả Yêu đan cảnh cũng xé được một góc nhỏ nhảy qua
Đạo Trần gật đầu, xem ra giới bích hai vực tổn hại nghiêm trọng mới mỏng như vậy. Mà tới Nam vực hắn cũng muốn tới xem qua một cố nhân, người năm xưa từng giúp hắn và Tử Linh hoàng tới với nhau
Dược Đế