Tiểu Gia Nô - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-11-13 20:09:50
Lượt xem: 1,208
Trong cơn mê man, ta nghe thấy một đám người đang nói chuyện.
"Một đại mỹ nhân trắng trẻo, mềm mại như vậy, thật đáng tiếc, sắp bị đem cho cá ăn rồi."
"Tên ngốc, chơi xong rồi ném xuống ao, ai mà biết được..."
Bóng tối từng chút một xâm chiếm lấy ý thức.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Chơi cho đã đi, cho thêm chút thuốc mạnh vào."
Có người bóp miệng ta, đổ nước vào.
"Khiêng lên thuyền đi, chơi xong ném xuống hồ, thần không biết quỷ không hay."
Tay chân bị trói chặt, ta bị ném lên giường, thuyền hoa lắc lư dữ dội.
Giọng nói thô tục của nam nhân vang lên cùng tiếng tơ lụa bị xé rách.
Bọn ác quỷ ghê tởm kia muốn làm nhục ta!
Có kẻ nắm lấy cổ chân ta, có kẻ ghì c.h.ặ.t t.a.y ta, có kẻ giật phăng dải lụa cuối cùng trên cổ ta.
Đàm Tiên Nhi ta đúng là mệnh bạc!
Chỉ vì ham chơi một chút mà rơi vào cảnh ngộ này, thật không cam tâm!
"Gấp gì chứ. Đợi dược tính phát tác, con ả này tự khắc sẽ quấn lấy..."
Toàn thân ta bắt đầu mềm nhũn, nóng ran, đỏ ửng.
Bọn chúng bắt đầu cởi trói cho ta, chúng biết sau khi thuốc ngấm, ta sẽ chẳng còn sức lực đâu mà chống cự.
Ta cố sức dùng móng tay cào vào da thịt mềm mại trên đùi, rách toạc, lún sâu, rất đau đớn nhưng vẫn không đủ để áp chế dục vọng đang bùng lên như ngọn lửa.
Bọn chúng cười khàn khàn: "Tiểu nương tử, nàng muốn nam nhân sao?"
Ta cắn chặt môi, siết chặt tấm ga trải giường.
Giữa đôi môi vô thức bật ra tiếng run rẩy.
Ta sắp phát điên rồi.
Bọn chúng cũng vậy.
Tuyệt vọng, ta nhắm mắt lại.
Vài tiếng rên rỉ vang lên, m.á.u nóng hổi, dính nhớp b.ắ.n lên cánh tay trần của ta.
Có người dùng ngón tay ấm nóng lau đi vết máu.
Nhưng sự đụng chạm của nam nhân lúc này lại càng kích thích dục vọng trong ta.
Hai chân không nhịn được mà cọ xát vào nhau, bàn chân ngọc đã run rẩy co quắp.
Ta hé mắt, mọi ý thức đều bị ngọn lửa dục vọng thiêu rụi.
Người đến là người ta mong muốn, nhưng cũng là người ta không thể muốn.
Ta đỏ hoe mắt, nghiến răng nói với hắn: "Hạ Hầu Ly, đừng chạm vào ta..."
Hắn không nghe lời, nắm lấy cổ chân ta, đè lên người ta.
Trong phòng không đốt đèn, chỉ có vài tia sáng lờ mờ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ta không nhìn rõ thần sắc của hắn.
Trong bóng tối mịt mùng, hắn dùng môi bao phủ từng tấc da thịt trắng nõn của ta, hết lần này đến lần khác dùng môi hôn lên nước mắt ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tieu-gia-no/chuong-20.html.]
"Đừng, ta không cần ngươi..."
Ta không thể cần chàng. Hạ Hầu Ly. Chàng có biết không, Đàm Tiên Nhi và chàng đã sai rồi. Không thể sai thêm nữa.
Ta không thể chống cự.
Môi hắn lướt qua hàm dưới ta, ngậm lấy dái tai, khẽ hỏi: "Muốn ta sao?"
Hắn cố tình dừng lại trước cửa động, chần chừ không tiến vào.
Hắn muốn ép ta, thừa nhận là ta muốn hắn.
Trong bóng tối, môi hắn càng thêm đỏ, đỏ như rượu nho trong chén lưu ly, mờ ảo như làn nước, vừa mê hoặc vừa say lòng người.
Ta cắn chặt môi, không thể muốn, nhưng trong huyết quản vô số đóa pháo hoa đang nổ tung.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt ta, muốn so kiên nhẫn với ta.
Người bị hạ dược là ta, không phải hắn.
Khe chân nóng ran dữ dội, trống rỗng vô cùng, muốn được lấp đầy, chiếm cứ.
Nhưng người đè trên ta, là ca ca, dòng m.á.u chảy trong huyết quản, là bằng chứng không thể xóa nhòa.
"Tiên Nhi, muốn Ly ca ca sao?"
Hắn tiến thêm một bước, mở ra một vùng trời, cúi người xuống bên tai ta dụ dỗ: "Tiên Nhi ngoan, nói với Ly ca ca, muốn Ly ca ca..."
Máu nóng sôi sục, làn da trắng nõn đều bị nhuộm đỏ, bốc cháy, chạm vào lồng n.g.ự.c rắn chắc, thân thể cường tráng của nam nhân, tựa như lửa cháy lan ra đồng cỏ, thiêu rụi tam cương ngũ thường, lễ nghĩa liêm sỉ, luân thường đạo lý thành tro bụi.
"Ta muốn... Tiên Nhi muốn Ly ca ca... chỉ cần Ly ca ca..."
Tuyệt vọng trong hủy diệt. Ta chẳng nghe thấy gì, chẳng nhìn thấy gì, cũng chẳng còn lưu luyến điều gì nữa.
Đôi chân dài quấn lên eo rắn chắc của hắn, lại bị hắn nắm lấy một chân ấn về phía trước.
Cuồng loạn quấn lấy, siết chặt, dây dưa, cho đến khi khắc sâu vào nhau, tận xương tủy.
Mồ hôi nóng hổi như mưa lớn trút xuống, eo, xương quai xanh, nơi đầy đặn, ướt át, nước chảy róc rách, dính nhớp.
Hắn mười ngón tay ta siết chặt vào kẽ tay hắn, như muốn xé toạc đất trời.
Chúng ta hòa làm một, linh hồn và thể xác giao hòa.
Chiều tối gió giục mưa vần, màn đêm đen kịt, khoang thuyền chật hẹp bỗng bị mưa gió cuốn đi, cuốn vào vòng xoáy dữ dội, giữa những con sóng cuồn cuộn, từ đây rơi xuống vực sâu thăm thẳm, không có luật lệ, không có ban ngày, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.
Mây mưa đến nửa đêm, trên mặt sông nổi lên mưa gió, một chặng gió, một chặng mưa, một chặng lạnh lẽo.
Dung nham núi lửa phun trào cũng dần dần lắng xuống, Hạ Hầu Ly đặt chân ta vào giữa hai chân hắn, ánh sáng le lói từ nơi nào đó hắt tới nhuộm sắc áo bào tím sẫm và đỏ tươi đang quấn quýt lấy nhau thêm phần thẫm lại, đôi chân dài nửa kín nửa hở càng thêm trắng muốt.
Ta mất hết sức lực, bị hắn dùng hai tay giam cầm trong lòng.
Ta cúi đầu nhìn mười ngón tay đan vào nhau, từng mạch m.á.u đều tê dại, đầu óc cũng ong ong.
Ta đã làm gì thế này, vương pháp không dung thứ, người đời phỉ nhổ, thật đáng ghê tởm.
Lý trí, luân thường đã mất dần dần được tìm lại, kéo theo những lời nói vô tình vô nghĩa cũng mệt mỏi thốt ra từ đôi môi.
"Hạ Hầu Ly, đưa ta hồi cung."
Mặt ta vùi trong lồng n.g.ự.c trần trụi của hắn, không nhìn biểu cảm của hắn, chỉ là vừa dứt lời, thân thể hắn khẽ cứng lại.
Giọng hắn khàn đặc: "Rồi sao nữa?"
"Rồi sao," ta khó khăn thốt ra những chữ còn lại: "Đốc chủ và bản cung, không có rồi sao nữa."
Ngón tay hắn siết chặt lấy tay ta lạnh lẽo đến vậy, không nói một lời.