TIẾT VẬN - 19.2 + 20
Cập nhật lúc: 2024-06-25 11:24:18
Lượt xem: 6,042
Hắn quay đầu, toàn thân run rẩy, nước mắt chảy dài.
Hắn tự hào là anh hùng trong loạn thế, sử sách phải ghi tên hắn.
Nhưng, sau khi nàng chết, Vệ Tuấn quay lại nhìn giang sơn, hắn không thẹn với trời đất, nhưng phụ lòng Tiết Thập Thất Nương.
Ta khẽ nói:
"Quân hầu, ngươi biết ta c.h.ế.t như thế nào không?"
Ta không đợi hắn trả lời, chỉ bình tĩnh kể lại, chỉ có đuôi lời run rẩy: "Tên vương tặc hận ngươi vô cùng, nên hận cả ta, ra lệnh chôn sống ta. Thạch tín ngươi gửi, ta còn không muốn dùng, luôn nghĩ rằng đến giây phút cuối sẽ có hy vọng, chỉ giấu một ít trong móng tay. Cho đến khi bị đóng quan tài chôn xuống đất, không thở nổi, đau đớn tột cùng, ta mới dùng thạch tín ngươi gửi.
Hóa ra so với chôn sống, thạch tín là sự giải thoát."
Thật tuyệt vọng.
Ta chỉ là một nữ tử muốn sống tốt, cho đến giây phút cuối cùng, phải tự mình kết liễu mạng sống.
Ta nghẹn ngào nói: "Nếu không có chuyện gả thay, ta vốn như bây giờ, là một cô nương bình thường, hạnh phúc. Không phải trải qua nhiều khổ nạn. Quân hầu, không chỉ ngươi không muốn cưới ta. Cưới ngươi, cũng không phải con đường ta muốn đi."
Rèm châu bị gió thổi tung, chỉ thấy m.á.u đỏ chảy ra từ khóe môi Vệ Hầu.
Đau thấu tim gan.
Chàng nói: "Là ta có lỗi với nàng."
Không thể bù đắp, không thể quay lại.
Không có hắn.
Tiết Vận vốn nên có một cuộc sống rất tốt. Là hắn phụ lòng nàng.
Vệ Tuấn, ngươi tội không thể tha.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
20
Đêm đã khuya, khi ấm trà an thần đun đến lần thứ ba, chân trời nổi lên ánh lửa, soi sáng màn đêm.
Ta lên lầu cao.
Nơi này địa thế cao, có thể thấy vùng nước phía đông thành, những chiếc thuyền nối tiếp nhau cháy, đó là thuyền Vệ Hầu mang đến.
Vệ Tuấn có nhiều kẻ thù, ở Kim Lăng gặp chuyện, là chuyện sớm muộn. Ta không ngạc nhiên. Sống c.h.ế.t của hắn, thực sự không liên quan đến ta.
Nhưng Tạ Lâm vẫn chưa về.
Bỗng có tiếng gọi "A Vận", ta nhìn xuống, mỉm cười. Tạ Lâm đứng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên, thanh nhã như tùng.
Đêm rất yên tĩnh.
Chỉ có gió nhẹ vài phần.
Tạ Lâm bước lên bậc thang, tiến về phía ta. Đèn cung ở góc sáng rực, nét mặt chàng dịu dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tiet-van/19-2-20.html.]
Ta mới nhìn rõ, Tạ Lâm không như ngày thường sạch sẽ, một thân lấm lem, áo trắng rỉ máu, ngay cả tóc cũng có dấu bị cháy.
Chàng ngồi xuống trước mặt ta, cẩn thận từ trong áo lấy ra một con mèo nhỏ: "Trên đường gặp thấy. Không biết nàng có thích không. Chúc mừng A Vận của chúng ta, làm nữ quan rồi."
Con mèo nhỏ như tuyết, dáng vẻ đáng yêu.
Ta cúi người vén tay áo chàng, vết thương sâu thấy xương.
"Vệ Hầu phái người ám sát ta, ta đốt thuyền của hắn. Sự việc đột ngột, không kịp đích thân nói với nàng. Không cần lo lắng, chỉ là vết thương ngoài da." Tạ Lâm cúi đầu nhìn ta, khẽ giải thích, một câu vượt qua muôn vàn hiểm nguy: "Vệ Hầu năm năm không thể đến phương Nam."
Không còn Vệ Hầu ép buộc, không còn ràng buộc của Tiết gia.
Đây là cuộc sống của chính ta.
Sẽ là một cuộc sống rất tốt, tốt đến mức khiến người muốn rơi nước mắt.
Còn gì không hài lòng nữa chứ.
Ta khẽ nói: "Kim Lăng có tin đồn, không biết công tử có nghe không? Nói rằng ta từ chối gả cho Vệ Hầu, là vì yêu chàng."
Tạ Lâm sững sờ, tay thả lỏng đột nhiên siết chặt.
Giữa Tiết gia và Tạ gia, có quan hệ họ hàng, ban đầu ta gọi chàng là biểu ca, thực ra không có cơ sở. Ta và Tạ Lâm đi cùng nhau lâu như vậy, không phải không có người bàn tán.
Chỉ là không ai dám nói với chàng.
Chàng rất lâu mới nói: "Tin đồn nơi phố phường, không thể để tâm, ta sẽ đích thân xử lý, tránh làm tổn hại danh dự của nàng."
Ta nhìn vào mắt chàng, nhẹ nhàng nói: "Nếu, không phải tin đồn thì sao?"
Nếu, Tạ Lâm, ta thực sự yêu chàng thì sao?
Gió, trăng và mây, đều ngừng lại trong khoảnh khắc này.
Tạ Lâm đột nhiên đưa tay, ta rơi vào lòng chàng.
Ngay lập tức được bao quanh bởi hơi thở nóng bỏng mát lành.
Bất chấp đau đớn từ vết thương, bỏ qua tuyệt vọng quá khứ.
Ta như đã chờ đợi suốt hai kiếp, mới nghe thấy chàng nói, giọng khàn khàn nhưng vui mừng:
"Tạ Lâm ba kiếp may mắn."
Ba kiếp may mắn, được như ý nguyện.
Một kiếp bỏ lỡ, một kiếp gặp lại, còn một kiếp có thể kỳ vọng.
Gió thổi tan mọi chuyện của quá khứ, chỉ còn lại ánh trăng sáng soi đường.
Cuộc sống của Tiết Vận ta, còn vô số ngày mai đáng mong đợi.
(Hoàn)