TIẾNG PIANO RƠI TRONG BÓNG TỐI - 4
Cập nhật lúc: 2024-11-11 14:25:43
Lượt xem: 56
9.
Khi lên học cấp Ba, tôi liền ở lại ký túc xá của trường.
Kỳ huấn luyện quân sự, rất nhiều phụ huynh tới tiếp tế đồ ăn nước uống cho con mình.
Mà tôi, không có ai quan tâm đến cả.
Đợt này Chu Trạch Xuyên rất bận rộn, không mấy khi tôi nhìn thấy anh.
Tôi đã bắt đầu suy nghĩ nên học đại học ở đâu.
Tôi nghĩ, nhất định không thể học ở nơi nào quá xa Chu Trạch Xuyên, nếu không sau này không được gặp anh nữa thì phải làm sao?
Nhưng tôi còn chưa kịp lớn để hoàn thành kế hoạch vĩ đại của mình, đã nghe tin Chu Trạch Xuyên phải đi du học.
Cách mấy đại dương, ở một quốc gia khác.
Buổi tối ngày hôm đó, dì Chu đưa tôi một bao lì xì thật lớn, nói muốn nhận tôi làm con gái nuôi.
Bà nói: “Con sẽ là em gái của nó!”
Lúc đó tôi còn chưa hiểu được ẩn ý đằng sau lời nói của bà.
Tôi cũng không biết vì sao đột nhiên Chu Trạch Xuyên lại muốn đi du học.
Rõ ràng anh từng nói với tôi, không có ý định tu nghiệp ở nước ngoài.
Cùng anh đi du học, còn có một cô gái tên Phương Đình.
Tôi đã gặp cô ta, là một cô gái xinh đẹp yểu điệu, trong buổi biểu diễn của Chu Trạch Xuyên đã tặng hoa cho anh, là con gái của gia đình thân thiết với nhà họ Chu.
Nhàn cư vi bất thiện
Tôi làm sao cũng không yên lòng.
Thường xuyên quên mang phiếu cơm, lúc nghe giảng lại không chú ý, ngẩn người hồi lâu, thành tích học tập của tôi bắt đầu giảm xuống.
Trước ngày anh đi, tôi lẻn vào phòng anh.
Anh đã nhường phòng ngủ của mình cho tôi, còn anh chuyển đến phòng piano.
Tôi ngồi trước giường anh, đầu tóc rối bù, khiến anh giật mình.
Thở ra một hơi, anh hỏi: “Mục Tư Tư, em bị mộng du à?”
Tôi nức nở hỏi anh: “Chu Trạch Xuyên, anh đừng đi được không? Anh đi rồi ai giảng bài tập cho em? Thành tích của em thấp đi thì phải làm sao bây giờ? Cũng không ai đi họp phụ huynh cho em, người ta đều chế nhạo em là đứa không cha không mẹ. Đi ra nước ngoài thì có gì tốt chứ, anh sẽ không quen cuộc sống ở đó…”
Tôi viện đủ loại lý do, nhưng lại không dám nói mấy chữ “Không muốn xa anh.”
Ánh trăng bạc xuyên qua rèm cửa phủ lên khuôn mặt trắng nõn của anh như một bức tranh.
Anh cốc đầu tôi, lại nhìn ra phía cửa sổ, trong mắt như có ánh sáng lấp lánh.
“Anh không thể mãi ở lại trong thành phố này, Mục Tư Tư. Căn nhà này anh đã mua lại, em có thể ở đây.” Anh mở ngăn tủ, kéo ra một túi hạt giống: “Em nuôi nó lớn, khi nào nó nở hoa, anh sẽ quay về.”
10.
Hạt giống anh đưa cho tôi chính là hoa linh lan.
Nhiều lần chú Chu dì Chu đến thăm tôi, có khi hỏi có đủ tiền tiêu không, có khi lại mang đến một số tin tức của Chu Trạch Xuyên.
Tôi chăm sóc chậu hoa, thầm nghĩ sao những hạt giống này mãi chưa nảy mầm.
Mà một lần chờ đợi này, đợi liền ba năm ròng.
Cây chưa nở hoa, Chu Trạch Xuyên cũng chưa trở về.
Sau khi kì thi đại học kết thúc, cha mẹ tôi dẫn theo em trai tới tìm tôi.
Cha tôi làm ăn thất bại, nợ nần chồng chất.
Ông ta nói với tôi: “Tư Tư, mày là con gái tao, mày phải giúp tao trả nợ.”
Mẹ tôi bảo: “Học phí của em trai tăng, giờ mày đã là người lớn, phải giúp cha mẹ kiếm tiền.”
Ngay trong đêm đó, tôi liền chuyển đi.
11.
Cho tới khi đi học đại học, tôi vẫn mang theo chậu cây linh lan bên cạnh.
Thời tiết lạnh, tôi liền đem chậu cây vào trong phòng, thời tiết tốt, tôi lập tức mang nó ra ngoài hít khí trời.
Bạn cùng phòng Trình Nguyệt Minh trêu chọc: “Ai không biết còn tưởng chậu cây này là tình nhân kiếp trước của cậu đấy. Nếu dùng lời nói của ông chú ác độc nhà tớ, khẳng định đây không phải là hoa mà là yêu quái đội lốt.”
“....”
Mùa xuân năm nay, đột nhiêu chậu hoa nảy ra chồi non mới.
Tôi vui mừng đến mức ba ngày không ngủ được, suốt đêm cứ ra khỏi giường nhìn xem sợ nó có bị thiếu nước hay không.
Trình Nguyệt Minh rất thính ngủ, ba ngày như vậy cũng không được ngủ ngon.
Để chuộc lỗi, tôi cùng cô ấy tham gia tụ tập cùng bạn bè, giúp cô ấy chắn rượu.
Thực tế thì tửu lượng của tôi cũng chẳng tốt hơn cô ấy là bao, uống một chút liền say.
Ánh đèn đan xen trước mắt, tôi chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tieng-piano-roi-trong-bong-toi/4.html.]
Tôi nhào vào bóng người đó, khóc lóc đến nước mắt nước mũi ròng ròng.
Trình Nguyệt Minh ngơ ngác.
Cô ấy nghi hoặc nhìn Trình Tấn: “Chú, hoá ra người cậu ấy thích là chú?”
Trình Tấn ba mươi hai tuổi, lịch sự tuấn tú, cả người toát ra khí thế người sống chớ gần.
Tôi ôm chặt hai chân của hắn, nhất quyết không cho hắn đi.
Sau đó, buổi tụ tập kết thúc, mọi người đều rời đi.
Tôi uống canh giải rượu, chợt bừng tỉnh.
Trình Tấn đang ngồi trên ghế xem văn kiện, ngón tay thon dài gõ gõ nhẹ trên mặt bàn gỗ.
Thanh âm của hắn nặng nề: “Nghe nói cô thích tôi?”
Sau đó, hắn cười lạnh lùng: “Cho cô năm mươi vạn, cách tôi càng xa càng tốt.”
Tôi im lặng một lúc, cuối cùng hỏi: “Nhận năm mươi vạn ở đâu?”
.
Tôi nhìn thông báo biến động số dư trên tài khoản, có chút không biết phải làm thế nào.
Năm mươi vạn này khiến tôi nơm nớp lo sợ, chỉ lo ngày nào đó cảnh sát đến tóm tôi về đồn.
Sau cùng, tôi lòng đau như cắt trả lại tiền cho Trình Nguyệt Minh.
Tuy vậy, tôi vẫn luôn ghi nhớ nhiệm vụ của chính mình, tuyệt đối không dám xuất hiện trước mặt của Trình Tấn.
Nhưng tôi không nghĩ đến, tôi tránh né như vậy, lại vì sự vô ý của Trình Nguyệt Minh mà gặp lại Trình Tấn rất nhiều lần.
Càng về sau, ánh mắt Trình Tấn nhìn tôi càng khác lạ.
12.
Nghỉ hè, tôi lặng lẽ quay trở lại nhà của Chu Trạch Xuyên.
Tôi chưa từng di chuyển những đồ vật ở trong phòng, tất cả vẫn như hồi anh vẫn còn ở đây.
Tôi vẫn như cũ chăm sóc chậu hoa linh lan kia.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, Chu Trạch Xuyên đã nói dối mình.
Hoa nở, nhưng anh không quay về.
Thật ra, những hạt giống đó đều đã được rang chín, vốn không thể nảy mầm chứ được đừng nói đến chuyện nở hoa.
Trình Nguyệt Minh lén đổi hạt giống, cho nên hoa mới có thể nở.
.
Tôi không ngờ, Chu Trạch Xuyên thật sự trở về.
Một sáng nọ, tôi nghe thấy tiếng động trong phòng khách.
Chậu hoa linh lan của tôi bị vỡ nát.
Một cô gái mặc váy hoa xanh đứng ở một bên, vẻ mặt thoáng xấu hổ, ngượng ngùng giải thích: “Ngại quá, là do chị không cầm chắc.”
Tôi không vui hỏi: “Tại sao chị lại đụng vào đồ vật của người khác?”
Cô ta nói: “Trạch Xuyên sắp về, chị đến giúp anh ấy sửa sang lại một chút. Em là Tư Tư đúng không, anh ấy thường nhắc tới em.”
Lúc này tôi mới nhớ ra, cô gái này là Phương Đình, người đã đi du học cùng Chu Trạch Xuyên.
Tôi nắm chặt hai tay, thật lâu mới hoàn hồn.
Anh sắp trở về.
Nhưng tôi không quá mừng rỡ, bởi vì hoa linh lan của tôi đã vỡ nát. Tôi nuôi cây ba năm, nở ra nhiều hoa như vậy, thế mà lại bị hỏng.
Tôi đành chuyển nó qua chậu khác, một ngày sau nó liền héo rũ.
Tôi hẹn Trình Nguyệt Minh đi hát, nhưng tinh thần không tập trung, chân va phải bàn sưng vù lên như cái móng lợn.
Cô ấy gọi điện bảo Trình Tấn đến: “Chú, chú đến đây giúp cháu đưa bạn cùng phòng về nhé.”
Trình Tấn đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí cũng băng giá: “Cô ta không có chân hay sao?”
Tuy hắn nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn đến đỡ tôi.
Đi tới ngoài cửa, tôi vấp một cái, lảo đảo va vào n.g.ự.c hắn.
Tay phải của hắn nắm chặt lấy tôi: “Đừng làm mấy trò thế này nữa, loại phụ nữ như cô, tôi đã gặp nhiều rồi.”
Tôi không rảnh quan tâm hắn đang nói cái gì.
Bởi vì cách một đám người, tôi vẫn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Ba năm không gặp, Chu Trạch Xuyên dường như gầy hơn, lại cao hơn một chút. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chỉ cần đứng ở chỗ đó, lại giống như hút hết ánh mắt của mọi người.
Tôi còn chưa kịp đi qua, chỉ thấy Phương Đình ôm lấy cánh tay của Chu Trạch Xuyên: “Anh xem, em đã nói mà, Tư Tư xinh đẹp như vậy, chắc chắn sớm có bạn trai rồi.”
Xa cách ba năm mới gặp lại, nhưng lúc này tôi không biết nên nói gì với Chu Trạch Xuyên.
Tôi siết chặt cánh tay Trình Tấn, nói: “Đi thôi.”