Tiếng Lòng Của Quý Phi - Chapter 32-35 (END)
Cập nhật lúc: 2024-08-13 20:38:27
Lượt xem: 312
32
Các sứ giả của Phiên quốc cho biết họ chưa bao giờ được nếm món ăn ngon như vậy.
Vừa ăn vừa khen ngợi cẩu hoàng đế trị quốc giỏi, thừa nhận hắn là đại ca là đúng không sai.
Cẩu hoàng đế rất khiêm tốn: "Cũng ổn. Có lẽ trẫm sinh ra để làm hoàng đế. Đây là sự chỉ dẫn của ông trời."
[Ngươi đúng là được sinh ra để làm hoàng đế.]
[Tiên đế và tiên hậu chỉ sinh ra một nhi tử là ngươi thôi mà.]
Cẩu hoàng đế trừng mắt nhìn ta.
Ta mỉm cười giúp hắn nâng một chén canh gà măng mùa đông: “Ăn nhiều măng một chút."
Cẩu hoàng đế nói bằng một giọng mà chỉ có hắn và ta mới nghe được: “Ái phi, người nói bệ hạ thỉnh uống canh.”
“Muốn uống hay không thì ta cũng uống, nàng không uống, ta uống” Nam nhân không thể nuông chiều.
Cẩu hoàng đế bưng bát lên và ngoan ngoãn uống canh.
Sứ giả chư hầu chán việc thổi phồng và bắt đầu bán số quýt mà ông ta mang theo.
"Hoàng đế bệ hạ tôn quý ngài có muốn nếm thử quýt do quốc quân trồng không? Không ngọt không lấy tiền.”
Cẩu hoàng đế bây giờ đặc biệt nhạy cảm với từ tiền: "Quýt này... vẫn... còn cần tiền à?"
Sứ giả chư hầu xua tay: "Không cần tiền, không cần tiền. Ta thấy dân thường trong kinh bán đồ đều nói như vậy."
[Học tốt thật, lần sau đừng học nữa.]
Cẩu hoàng đế nghe nói không muốn tiền liền nói: “Nếu là quýt do chính quốc quân trồng thì ta nhất định phải thử xem mới được.”
Sau khi lột vỏ quýt xong, hắn đưa cho ta miếng đầu tiên một cách rất tự nhiên.
Ta nhìn quả quýt đã g.i.ế.c c.h.ế.t ta ở kiếp trước với vẻ mặt kinh hoảng.
[Mang nó đi! Ta không ăn! Đây chính là thứ đã g.i.ế.c c.h.ế.t ta ở kiếp trước!]
Sắc mặt của cẩu hoàng đế đại biến, hắn vỗ tay vào vụ án: "Bắt sứ giả của Phiên quốc cho trẫm!"
33
Một đám ám vệ từ bốn góc lao ra.
Gắt gao đè sứ giả phiên quốc xuống.
Sự thay đổi diễn ra quá bất ngờ khiến sứ giả chư hầu bối rối.
Ta run rẩy kéo tay áo của cẩu hoàng đế: “Bệ hạ, cái đó…”
"Ái phi, đừng sợ, chỉ cần có trẫm ở đây thì không ai có thể làm hại nàng được!"
Cẩu hoàng đế ôm chặt ta trong tay và không hề nghe lời giải thích của ta.
Hắn sai người mang toàn bộ quýt tới Thái Y Viện "Kiểm tra từng quả một cho trẫm!"
Một lúc sau, thái y vội vàng cầm quả quýt tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tieng-long-cua-quy-phi/chapter-32-35-end.html.]
Quỳ xuống trước mặt cẩu hoàng đế, lớn tiếng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, những quả quýt này có độc!”
Ta biểu diễn một màn trình diễn c.h.ế.t lặng ngay tại chỗ.
Thái y nói thêm: “Để giữ được hương vị của quả quýt để không ai chú ý, mỗi quả quýt không có nhiều chất độc, nhưng nếu ăn thêm một ít chắc chắn sẽ bị nhiễm độc mà chết”.
Vậy nên, ta trách oan con cua rồi à?
Ta không c.h.ế.t vì ngộ độc thực phẩm do ăn cua và cam.
Ta bị đầu độc c.h.ế.t à?!
Vô lý mẹ nó mở cửa cho điều vô lý khác về đến nhà hả!
34
Sứ giả chư hầu đến c.h.ế.t cũng chưa nghĩ ra.
Tại sao kế hoạch ám sát bằng quýt tuyệt diệu của họ lại có thể bị cẩu hoàng đế phát hiện được?
Có lẽ là vì ông ta không thể nghe thấy tiếng lòng của ta.
Cẩu hoàng đế nổi giận, sai quân tấn công nước Phiên quốc.
Trong vòng chưa đầy ba tháng, Phiên quốc đã biến thành Phiên châu thành.
Sau khi biết kiếp trước ta bị quả quýt độc chết, cẩu hoàng đế đã nhốt mình trong Cần Chính cung và khóc suốt nhiều đêm.
Hắn nói hắn thực sự đáng chết, không có việc gì cho ta ăn quýt làm gì.
Cuối cùng, vẫn là ta mặc váy cung nữ đến Cần Chính cung để bưng chè cho hắn, tay run lên đổ chè lên người hắn, sau đó hai chân ta nhũn ra, ngã vào lồng n.g.ự.c hắn mới có thể lừa người trở về.
Sau đó, cẩu hoàng đế muốn ta học lại cách ăn mặc vào đêm hôm đó, nhưng ta kiên quyết từ chối.
Không có việc gì làm thì đừng tự tìm đường chết, thật đấy.
35
Lại là Tết Trung Thu.
Hoàng hậu và ta là những người duy nhất rời khỏi cung điện.
Vào ngày biết mình có thai, hoàng hậu đưa cho ta ấn phượng và kim sách: "Muội muội tốt, trong cung người ngày càng ít, không có tính khiêu chiến. Ta đã liên lạc với một thương hội ở Giang Nam và có hàng ngàn người đang đợi ta tới quản lý. Ngày mai ta liền lên đường, có tiền liền đưa luôn đi.”
Sau đó……
Kho bạc riêng của cẩu hoàng đế hoàn toàn trống rỗng.
Thậm chí một cái vành bát cũng không còn sót lại.
Vũ Khúc Đoạn Trường
Cẩu hoàng đế nghèo khổ ngày nào cũng đến tẩm cung của ta để bán thảm:
“Nương tử, phu quân hiện tại cái gì cũng không có, chỉ có nàng!”
“Nương tử, đêm nay ánh trăng hảo mỹ, có muốn ngủ cùng phu quân không?”
“Nương tử, kiếp sau tiếp tục yêu ta được không?”
Ta nghe phiền, trực tiếp túm hắn cổ áo hôn đi lên.
“Tại sao chỉ cầu kiếp sau? Sao không cầu luôn mấy kiếp đi?”