TIẾNG KÊU TRONG CHUỒNG LỢN - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-29 18:27:07
Lượt xem: 2,874
7.
Ông nội tôi thở dài nói: “Không sao đâu, chúng ta giải tán đi.”
Tôn Vọng nhìn t.h.i t.h.ể của Đồ tể Trần nói: “Chú, ông ấy phải làm sao đây?”
Ông tôi nói: “Tìm một tấm chiếu bọc lại, đem vào thành phố ngay bây giờ. Nếu quá muộn, t.h.i t.h.ể sẽ bị thối rữa. Đó cũng là một lời giải thích cho gia đình anh ấy."
Tôn Vọng gật đầu, anh ta cùng một số thanh niên mang xác của đồ tể Trần khiêng trên một chiếc xe lừa và lái xe vào thành phố trong đêm.
Ông tôi đang ngồi dưới đất hút điếu thuốc khô, ông nhìn dì Lý nói: “Con dâu thứ tư, ta nhớ nhà con có mấy con heo phải không? Con có con heo con nào không? Nếu có, bán cho ta mấy con."
Dì Lý do dự một lúc, mấy giây sau mới nói: "Chú ơi, cháu nuôi heo để đón Tết, ở nhà nhiều người nên thực sự không có dư."
Ông nội gật đầu nói: “Không sao đâu, ngày mai ta đi các thôn khác hỏi.”
Người trong sân cũng giải tán. Ông nội tôi đang hút thuốc một mình, mặt ông tái mét.
Gia đình tôi có hơn chục con heo, ông và bà tôi đã dành dụm sau hơn 20 năm nuôi.
Lần này đàn heo bỏ chạy hết, gia đình chúng tôi liền không có nguồn thu nhập.
Vài ngày sau, ông tôi bắt được hai con heo nái ở thôn khác bỏ vào chuồng.
Ông nội và bà nội của tôi chăm sóc nó rất tốt.
Bà nội nói: "Tiểu Đậu Tử, cháu mau lớn, lớn lên hãy đi học, dùng mấy con heo này để hỗ trợ việc học của cháu."
Ông nội cũng nói: "Tiểu Đậu Tử, cháu nhất định phải học giỏi."
Từ khi trong nhà mua hai con heo này, ông tôi thường xuyên đi ra ngoài lúc nửa đêm.
Mỗi lần đi chuồng heo, tôi đều nghe thấy tiếng heo kêu, tôi hỏi bà nội, bà nội nói tôi nghe lầm, bảo tôi đi ngủ sớm.
Đêm nay lại nghe tiếng heo kêu. Tôi tò mò tại sao heo lại kêu?
Tôi xỏ giày và chạy ra ngoài một cách cẩn thận.
Tôi bước tới cửa chuồng heo. Cửa chuồng hé mở, tôi nằm xuống nhìn qua khe hở.
Bên trong tối đen như mực, không có đèn bật sáng.
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng hét của ông nội: "A!"
Tiếng hét này khiến tôi sợ gần ch. ế. t. Tôi chưa kịp gọi ai thì tôi nghe thấy tiếng cửa mở, bà tôi chạy ra khỏi nhà, trong tay cây chổi, hét lên: "Sao vậy?"
Bà tôi bật đèn trong chuồng, ông nội nằm trên vũng m. á. u, sau đầu chảy m. á. u.
Hai con heo nái rúc vào góc, nhìn chằm chằm vào bà nội của tôi.
Bà tôi vội chạy vào: “Lão già! Dậy đi!”
Ông nội tôi mắt đỏ ngầu nhưng vẫn còn thở.
Bà tôi hét lên: “Tiểu Đậu Tử, đi gọi người đi.”
Tôi chạy ra sân hét lên, đánh thức tất cả hàng xóm.
Họ đến nhà đưa ông tôi vào bệnh viện trong thành phố, tôi và bà nội đi theo.
May mắn thay, được đưa đến kịp lúc, ông tôi đã cứu sống.
Tuy nhiên, phía sau đầu của ông bị thương nặng, đang trong tình trạng hoảng hốt.
Đôi khi ông tỉnh táo, đôi khi hồ đồ, nhiều lúc nói những lời mà tôi không thể hiểu được.
Ông nội nắm lấy tay tôi nói: "Lương Tử, con có trách ba không?"
Lương Tử là nhũ danh của ba tôi, còn ba tôi tên là Trương Lương.
Bà nội hất tay ông nội ra, tức giận nói: “Lão già ngu ngốc, đây là cháu nội của chúng ta, Tiểu Đậu Tử.”
Ông nội lắc đầu nói: “Nó là Lương Tử, con trai tôi.”
Bà tôi nói: “Tiểu Đậu Tử, con ở bệnh viện chăm sóc ông, bà về nhà cho heo ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tieng-keu-trong-chuong-lon/chuong-4.html.]
Tôi gật đầu, chỉ còn lại tôi và ông trong phòng.
8.
Bà nội rời đi không lâu, ông tôi bắt đầu gây rắc rối và muốn về nhà.
Khi tôi đến gặp bác sĩ thì ông tôi đã rời khỏi phòng bệnh.
Tôi vội đuổi theo: “Ông nội, quay lại bệnh viện đi, ông còn chưa khỏi.”
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Ông nội đẩy tôi ra, lúc đi có chút run rẩy: “Để tôi yên, tôi không bị bệnh đâu.”
Ông nội tôi sức lực rất lớn, ông không nghe lời tôi, tôi không thể khống chế được nên chỉ có thể đi theo phía sau ông.
Nhà tôi cách thành phố hàng chục dặm đường núi, ông tôi đang định đi bộ về.
Tôi chỉ nghĩ, đi theo bên người ông, không để ông bị lạc. Dù sao ông nội cũng bị bệnh, không thể đi xa được, nhưng điều tôi không ngờ là ông lại đưa tôi đi một đoạn đường núi dài hơn mười dặm.
Khi đi ngang qua một khu rừng, ông tôi chợt dừng lại và nhìn về phía xa.
Tôi nói: "Ông nội, ông đang nhìn cái gì vậy?"
Ông tôi nheo mắt chỉ về phía xa: "Nhìn kìa, có người đang đốt giấy.”
Tôi nhìn về hướng ông tôi chỉ, quả thực có một ngọn lửa đang cháy, nhưng tôi không thấy ai cả.
Ông tôi chợt cười nói: "Đó không phải là con heo của chúng ta sao? Tại sao nó lại đến đây? Tôi đi xem. Cậu đợi tôi ở đây.”
Ông nội sau khi nói xong liền hướng về phía rừng cây chạy tới, tôi vừa chạy theo đến gần thì thấy bảy, tám con heo xuất hiện trong rừng.
Những con heo đó đều do gia đình tôi nuôi, chúng tụ tập quanh đống lửa. Tôi thậm chí còn nhìn thấy con heo con dị dạng đang nhìn chằm chằm vào ông tôi.
Tôi muốn hét lên để ông nội dừng lại, nhưng tôi không thể phát ra âm thanh nào. Giống như có một đôi bàn tay vô hình nào đó đang siết chặt cổ tôi.
Đột nhiên, tôi nghe thấy ông tôi hét lên: "A!"
Ông tôi ngã xuống đất, có bảy tám con heo vây quanh ông, nhai trong miệng. Tôi nghe thấy tiếng xương gãy, âm thanh đó khiến tôi tê cả da đầu.
Tôi cảm thấy hơi thở của mình ngày càng yếu đi và cuối cùng bất tỉnh.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình đang nằm trên chiếc giường đất, bà nội tôi mắt tôi đỏ hoe chắc hẳn bà đã trông tôi suốt đêm.
Khi bà nội thấy tôi đã tỉnh, bà nói: "Tiểu Đậu Tử, trong chúng ta chỉ còn lại hai bà cháu.”
Tôi sửng sốt vài giây: “Ông nội c.h.ế.t rồi à?”
Bà nội gật đầu, nói: “Ông nội con bị heo ăn thịt, nhà chúng ta không nuôi heo nữa, bà đưa con về thành phố.”
Bà nội đem hai con heo bán đi, dùng số tiền đó tổ chức tang lễ cho ông nội, nhân lúc trời tối bà đã thu xếp hành lý.
Bà nội đưa tôi ra sân và bảo tôi im lặng. Bà nội khóa cửa và chất rơm quanh nhà.
Tôi vẫn không nhịn được hỏi: “Bà, sao cậu lại đốt nhà? Chúng ta vào thành phố, sao nửa đêm lại đi?”
Bà tôi hồi lâu không nói gì, nhưng bà vẫn đốt nhà.
Bà dẫn tôi rời thôn trong đêm, trên đường trốn thoát, tôi nhìn thấy bóng dáng bà nội của mình biến thành một con heo.
Tôi dụi mắt và nhìn kỹ lại. Đó vẫn là một con heo.
Bà tôi đưa tôi ra khỏi tỉnh và mua một căn nhà ở khu đô thị ngoài tỉnh.
Tôi thực sự không ngờ rằng gia đình tôi lại giàu đến thế và có đủ tiền mua nhà ở khu đô thị.
Bà tôi cũng đã đăng ký hộ khẩu mới cho tôi và đổi tên tôi thành Lưu Lệ theo họ của bà.
Khi mới đến thành phố, tôi chưa thích nghi với khí hậu, lên cơn sốt cao và suýt mất mạng.
May mắn thay, ở thành phố lớn có dịch vụ chăm sóc y tế tốt và tôi đã cứu được mạng sống.
Hơn chục năm sau, tôi được nhận vào đại học, bà tôi muốn về quê thăm, bà muốn được chôn cất cùng với ông nội tôi.
Mỗi lần bà nói những điều như vậy, tôi lại cảm thấy rất buồn.
Bà nội là người thân duy nhất của tôi trên đời này. Nếu bà ấy rời bỏ tôi một lần nữa, tôi sẽ thực sự trở thành một đứa trẻ mồ côi.