Tiền Mua Bạn Trai - 14.
Cập nhật lúc: 2024-12-03 14:49:07
Lượt xem: 11
"Trần Lăng Tuyết, các người nhà giàu hôm nay yêu người này, ngày mai yêu người khác. Nhưng tôi không giống cô, tôi yêu Dung Dã từ nhỏ, anh ấy cũng chỉ có thể là của một mình tôi!"
Nói cái gì mà người giàu hôm nay yêu người này, ngày mai yêu người khác?
Cả đời này tôi mới chỉ thích hai người.
Người trước thì mắt mù.
Hơn nữa, cô ta yêu Dung Dã bao nhiêu năm thì liên quan gì đến tôi?
Có tí ti quan hệ nào với tôi sao?
Không có.
Vì vậy, tôi lười nghe cô ta nói nhảm, trực tiếp xách túi đi khỏi.
Ngô Noãn Noãn nắm lấy cánh tay tôi, ánh mắt hung dữ: "Nếu cô nhất định phải tranh giành với tôi, tôi sẽ khiến cô phải hối hận!"
Ôi chao.
Tuyên chiến với tôi sao?
Chỉ vì một người đàn ông?
Buồn cười thật.
"Được thôi, tôi muốn xem cô lấy gì để đấu với tôi?"
Tôi hất tay cô ta ra.
Xách chiếc túi phiên bản giới hạn mới nhất rời khỏi công ty.
19
Tôi bị hãm hại rồi.
Anh trai mắng tôi một trận.
Anh ấy chỉ vào tập tài liệu và bản vẽ trong túi tôi, lại giơ tay chọc chọc vào đầu tôi.
"Trần Lăng Tuyết, Trần Lăng Tuyết, bình thường ngoài tiêu tiền ra, em có thể để tâm một chút được không?"
Chuyện này tôi thật sự rất ấm ức.
Sao tôi lại không để tâm chứ?
Nhưng tôi không ngờ rằng có người lại vì một người đàn ông mà dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy.
Tập tài liệu và bản vẽ trong túi tôi là một tác phẩm mà công ty Dung Dã sắp tham gia cuộc thi.
Một khi đoạt giải sẽ có thể tạo được danh tiếng trong thành phố này.
Có thể nói là một hoạt động rất quan trọng, tập tài liệu và bản vẽ này cũng vô cùng bí mật.
Nhưng thứ này lại xuất hiện trong túi tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tien-mua-ban-trai/14.html.]
Cùng lúc đó.
Trên sàn đấu, đội trước đã lấy ra tập tài liệu và bản vẽ giống hệt nhau, đến cả dấu câu cũng không thay đổi.
"Làm sao tôi có thể ngờ được rằng, có người lại vì một người đàn ông mà sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy chứ!"
Tôi đã nghĩ đến cách tệ nhất.
Chính là để Nhiếp Khương rơi xuống hố, nhưng tôi cũng biết điều này rất nguy hiểm, vì vậy tôi còn trải sẵn một lớp cỏ ở đó.
Còn hành động của Ngô Noãn Noãn.
Không nói đến việc có thể vu oan cho tôi hay không, nhưng ít nhất thì công sức mà họ vất vả chuẩn bị suốt nửa năm trời coi như đổ sông đổ biển.
Như vậy có đáng không?
Tôi cầm tập tài liệu và bản vẽ đến công ty họ, Ngô Noãn Noãn vừa nhìn thấy tôi đã chỉ tay vào mặt tôi.
"Chắc chắn là cô ta lấy!"
"Công ty chúng tôi thường ngày không có mấy người đến, mỗi vị khách đến thăm đều phải đăng ký. Tôi vừa mới sắp xếp xong tập tài liệu và bản vẽ, cô ta đã đến. Ngoài cô ta ra thì không thể có người thứ hai lấy trộm bản vẽ!"
Cô ta một mực muốn đổ hết lỗi lầm lên đầu tôi.
Tôi giơ tay tát cho cô ta một cái.
Thật là quá quắt!
"Trần Lăng Tuyết, cô dám đánh tôi?"
Cô ta ôm mặt, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Đánh chính là mày đấy!"
Tôi giơ tay lên, lại cho thêm một cái tát nữa.
"Dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, chỉ để chia rẽ tình cảm, vậy cô có biết tập bản vẽ này tốn bao nhiêu tâm huyết của Dung Dã không?"
Ngô Noãn Noãn hừ lạnh một tiếng.
Tất cả nhân viên đều dừng công việc trong tay, đồng loạt nhìn tôi và Ngô Noãn Noãn.
"Trần Lăng Tuyết, cô có thời gian ở đây vu oan cho tôi, chi bằng nghĩ xem lát nữa phải giải thích với A Dã thế nào đi?"
Vừa dứt lời.
Dung Dã cầm điện thoại đi ra từ văn phòng của anh ấy.
Anh ấy thậm chí còn không nhìn tôi lấy một cái, trực tiếp lướt qua tôi. Khí lạnh trên người anh ấy đặc biệt dày đặc, cứ như thể hoàn toàn không nhìn thấy tôi vậy.
Chạy thẳng ra khỏi công ty.
"Trần Lăng Tuyết, cô xem đi. Bây giờ A Dã căn bản không muốn để ý đến cô!"
Ngô Noãn Noãn cười lạnh một tiếng.