Tiền Mua Bạn Trai - 08.
Cập nhật lúc: 2024-12-03 14:44:49
Lượt xem: 14
Nói cho cùng là do không đủ tiền để hỗ trợ anh ấy thực hiện.
Tôi đã thích anh ấy, muốn ở bên anh ấy.
Vậy thì phải làm chỗ dựa vững chắc nhất cho anh ấy, ủng hộ ước mơ của anh ấy.
Dù sao tôi cũng chẳng có ước mơ gì.
Dự định ăn ngon ngủ kỹ, sống "ăn bám" cả đời.
Nhưng bây giờ tôi có thêm một ước mơ rồi.
Chính là "rước" anh chàng đẹp trai ngời ngời trước mặt này về nhà.
Tôi lập tức lấy chiếc thẻ đen trong túi ra.
"Anh cứ tự do phát huy, tôi sẽ không can thiệp vào bất kỳ ý tưởng sáng tạo nào của anh. Nhưng có một điều, anh phải luôn giữ liên lạc với tôi, cho tôi biết tiến độ thiết kế của anh."
Dung Dã không phải là muốn tự mình thiết kế một căn nhà sao?
Vậy thì tôi sẽ thỏa mãn anh ấy.
Tuy nhà cửa của tôi đã đủ nhiều rồi, nhưng có thêm một căn nữa tôi cũng không ngại.
Dung Dã không lập tức nhận lấy chiếc thẻ đó.
Nụ cười trên mặt anh ấy dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc.
"Tán tỉnh người ta không phải theo cách này, tiêu nhiều tiền quá."
A!
Thì ra anh ấy cũng biết tôi đang theo đuổi anh ấy.
Bỗng nhiên cảm thấy có chút vui mừng.
Nhưng tôi vẫn nghiêm túc phản bác một câu: "Một căn nhà, rất đắt sao?"
Anh ấy im lặng giơ ngón tay cái với tôi.
11
Cuối cùng Dung Dã vẫn nhận dự án này.
Anh ấy hứa với tôi, sẽ thiết kế cho tôi một căn nhà tuyệt vời, tuyệt đối xứng đáng với số tiền tôi bỏ ra.
Chuyện này tôi không quan tâm lắm.
Tôi quan tâm, chính là có thể nhân cơ hội này tiếp cận Dung Dã nhiều hơn.
Theo đuổi người ta thì phải dũng cảm tiến về phía trước.
Trước đây thích Tề Văn, một phần là do "não ngắn mạch", một phần là do tôi do dự.
Mới để cho Nhiếp Khương thừa cơ chen chân vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tien-mua-ban-trai/08.html.]
Vì vậy, bây giờ tôi nhất định phải mạnh dạn tiến lên, gặp được người mình thích thì tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Không được thì tôi sẽ dùng tiền "mua".
Tôi không tin là không thể dùng tiền "mua" cho mình một anh bạn trai!
Anh ấy đối xử tốt với tôi một phần, tôi sẽ tiến tới gần hơn hai phần.
"Dung Dã, anh thấy em đối xử với anh có tốt không?"
Tiêu nhiều tiền như vậy.
Ít nhiều cũng phải có chút khác biệt chứ.
Dung Dã gật đầu: "Rất tốt."
Tôi cười.
Liếc nhìn bức tường trắng như tuyết phía sau anh, rồi đứng dậy, chống một tay lên tường, ôm anh vào lòng.
Trước đây tôi từng thấy người khác làm vậy ở trường.
"Vì em tốt như vậy, anh có muốn suy nghĩ đến chuyện hẹn hò với em không?"
Tôi chớp chớp mắt, nhìn Dung Dã với vẻ mặt đầy mong đợi.
Khuôn mặt đẹp trai như vậy.
Không hẹn hò với tôi thì thật là đáng tiếc.
Tai Dung Dã hơi đỏ, anh ấy cố đẩy tôi ra. Nhưng tôi cố tình trêu chọc anh ấy, tiến lại gần từng chút một.
Gần đến mức chỉ cần anh ấy hơi nghiêng người, tôi đã có thể hôn lên môi anh ấy.
Chậc.
Nụ hôn đầu của chị đây.
Muốn tặng mà nhất thời không tặng được.
Thật là buồn.
Có lẽ vì bị tôi trêu chọc quá nhiều, Dung Dã đột nhiên nắm lấy tay tôi, kéo tôi lại, xoay người một cái, ấn tôi vào tường.
"Trần Lăng Tuyết, cô muốn hẹn hò với tôi đến vậy sao?"
Tôi gật đầu lia lịa.
Lúc đầu quả thực là "yêu từ cái nhìn đầu tiên", sau đó càng nhìn càng thích khuôn mặt này. Cảm thấy anh ấy chính là bố của con tôi sau này, dù thế nào cũng phải "rước" về nhà.
Cứ như là duyên phận trời định vậy.
Dung Dã đối với tôi là khác biệt.