Tịch Dương Đến Muộn - 7.
Cập nhật lúc: 2024-06-04 22:40:27
Lượt xem: 9
Sáng hôm sau.
Thư Tịch theo đồng hồ sinh học mà dậy lúc năm giờ rưỡi, nếu tính ra sống vùng thành thị đây là rất sớm nhưng ở thị trấn nhỏ này thì bên ngoài đã ồn ào náo động rồi. Cô sau khi rửa mặt liền mặc bộ đồ giản dị đi ra ngoài, định xuống chợ để mua chút gì đó mặc dù hôm qua cô đã mua rất nhiều rồi.
Vừa bước chân ra thì thấy hai người phụ nữ độ tuổi cũng vừa tầm tuổi của cô, hai bọn họ vừa đi vừa nói chuyện trông rất hoà hợp. Thư Tịch cũng muốn bắt chuyện với bọn họ nhưng không biết làm sao nữa, cô rối rắm đi đằng sau họ một quãng đường dài.
Đột nhiên cái người phụ nữ tên Chu Viên kia đột nhiên quay lại thì mới phát hiện Thư Tịch đằng sau, cô ấy niềm nở kéo người bạn mình tên Lý Vu đi về phía trước lại nói chuyện với Thư Tịch.
“Chào chị, chị mới chuyển tới đây sao? Em thấy chị lạ lắm nha.”
Thư Tịch gượng gạo đáp lời, cô không thường xuyên ra ngoài giao tiếp nên có chút chướng ngại tâm lý. Nhưng mà hai người bọn họ rất nhiệt tình, theo lẽ phải lịch sự đáp lại lời của họ. Thư Tịch hai tay vô thức nắm chặt lại, khó khăn trả lời.
“Chào hai chị, tôi là Thư Tịch, tôi vừa mới chuyển tới đây ngày hôm qua. Mong thời gian tới mọi người có gì giúp đỡ.”
“Xời có chuyện gì mà chị lại khách sáo vậy. Nhìn có vẻ chỉ ở nội thành mới về đây, nhưng mà chị yên tâm đi cái trấn này tuy nghèo tiền nghèo bạc nhưng tình cảm thì giàu lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tich-duong-den-muon/7.html.]
“Ha ha đúng thế, tuy tụi bọn dân quê bọn em ngu dốt mấy cái chữ nghĩa kia nhưng không đến nổi không biết đối nhân xử thể làm sao.”
Quả là giữa phụ nữ như có tương thông lẫn nhau, chỉ qua một con đường nhỏ đến chợ quê mà khiến cho ba con người không quen biết gì đến nhau lại có thể thân thiết, nói chuyện cực kỳ rôm rả. Sau biết được tuổi tác của nhau thì dễ dàng nói chuyện hơn.
“Ui chị có nói thật tuổi của mình không thế, nhìn không ra chị bây giờ đã 38 tuổi đấy.”
“Sao bây giờ tôi nói thật mọi người không tin thế nhỉ?”
Thư Tịch vừa cười vừa nói, Lý Vu cầm tay của cô không ngừng xoa nắn, miệng chậc chậc không ngừng xuýt xoa.
“Nếu không phải chị nói thì em cứ tưởng tuổi của chị ngang hoặc còn thua bọn em nữa đó. Nhìn da dẻ chị đẹp thật đấy, đã vậy mặt mày cũng rất xinh nữa. Bảo sao đám thanh niên đi ngang qua không ngừng quay đầu lại nhìn chị.”
Tuy lời nói của Lý Vu có chút khiếm nhã nhưng mà người ở dưới trấn nhỏ hẻo lánh này thường ăn ngay nói thật, không vòng vo tam quốc như đám người ở nội thành kia. Thư Tịch không để trong lòng mà cười cười nói.
“Nói ra mọi người không tin chứ chị bệnh tật quanh năm nên da dẻ mới trắng bệch như thế, nhưng mà chị cũng muốn sống thảnh thơi như hai người. Thậm chí có chút hâm mộ nữa.”
Lý Vu định mở miệng ra hỏi bệnh tình của Thư Tịch nhưng mà Chu Viên nhạy cảm ra cô không muốn nói đến nên vội vàng lôi kéo Lý Vu một cái. Tuy rất bất mãn với Chu Viên nhưng mà Lý Vu không nói tiếp nữa.