Thủy Trầm Yên - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-05-02 18:30:10
Lượt xem: 559
Ta đang định rón ra rón rén đi ra ngoài, lại phải quay đầu lại: “Đốc chủ, hưu......”
Rõ ràng vừa nãy Tào Vân Châu vẫn còn khoẻ mạnh như trâu, bây giờ lại ôm đầu: “Ta đau đầu, có việc gì để ngày mai rồi bàn bạc.”
“Nhưng.......”
Rõ ràng là hắn đang rất đau đầu, lại có thể rút ra thời gian quý báu trăm công nghìn việc liếc nhìn ta một cái: “Sao vậy? Nàng muốn bị đóng khung à?”
Ta lập tức im lặng.
Được rồi.
Chỉ có thể tiếp tục ăn nhờ ở đậu thêm mấy ngày nữa vậy.
Mấy ngày nay, cuộc sống của ta không được tốt cho lắm.
Thậm chí không thể dùng từ “không được tốt cho lắm” để hình dung nữa.
Mà phải là, kinh khủn.
Vừa nghĩ đến chuyện ta từng chung chăn chung gối một đêm với Tào Vân Châu, ta đã cảm thấy thịt kho tàu trong chén cũng không còn thơm nữa.
Lần này, đêm hôm khuya khoắt, ngày lúc ta đang ngủ say sưa, đột nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Làm ta hoàn toàn tỉnh giấc từ trong giấc mơ đẹp.
Trong ổ chăn ấm áp của ta có thêm một thân thể lạnh như băng.
Làm ta lạnh run như cầy sấy, giống như người bị động kinh.
Cho dù vậy, người bên cạnh vẫn không biết xấu hổ: “Sưởi ấm cho ta với, tiểu bếp lò.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thuy-tram-yen/chuong-14.html.]
Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt.
Là Tào Vân Châu, hắn còn uống rượu.
Hắn lên cơn gì vậy?
Người đẹp như vậy mà dám tùy tiện chui vào ổ chăn của người ta lúc đêm khuya thanh vắng vậy sao? Không biết là như vậy rất dễ dàng kích phát thú......
Không phải.
Ánh sáng trong phòng rất mờ, làm mặt hắn trở nên m.ô.n.g lung, hàng mi dài rũ xuống, ánh mắt chứa vài phần mê mang, gương mặt và đôi mắt ửng đỏ nhàn nhạt, không giống như Tào đốc chủ sớm nắng chiều mưa bình thường.
Ngược lại, giống như một mỹ thiếu niên yếu ớt.
Hắn tự xé rách quần áo của mình, ta trơ mắt nhìn bờ vai trắng nõn của hắn như ẩn như hiện.
Ta vội ngăn hắn lại: “Ngài làm gì vậy.”
Hắn hơi kéo ra, để lộ bờ vai của mình, chỗ đó có một vết bỏng lớn kéo dài từ cổ cho đến phần vai.
Ta ngây ngẩn cả người, đó không phải là vết sẹo mà ta nhìn thấy khi gặp hắn lần đầu sao?
“Muốn kể cho nàng nghe vết thương mà ta đã chịu.” Hắn tựa đầu vào hõm vai của ta, khiến cho vết sẹo kia càng lộ rõ trước mặt ta: “Cũng không biết vì sao nữa.”
Cái đầu của hắn còn dụi dụi hõm vai của ta.
“Chỉ muốn nói cho nàng.”
Có lẽ là do ánh trăng quá trêu người, hoặc có lẽ là do tối nay Tào Vân Châu quá không giống hắn, cho nên tim của ta lỡ một nhịp.