Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thường Nhớ Hoàng Hôn Khê Đình - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-06-22 00:08:35
Lượt xem: 892

Khu nhà giàu sang quyền quý này luôn luôn như vậy, nuốt chửng một người tốt đẹp, biến thành kẻ vô tâm, rồi khoác lên người nàng ta lớp mặt nạ giả tạo.

 

Cho nên đổi lại là Tôn Phù, lại còn mười hai tuổi, sao có thể không sợ hãi?

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

Thế nhưng ta tưởng nàng ấy sẽ sợ, nào ngờ mới qua hai ngày nàng ấy vào phủ, lại nghe nàng ấy chủ động hỏi ma ma:

 

"Ma ma tốt bụng ơi, mau nói cho ta biết, ta phải làm thế nào mới có thể khiến lão gia để ý đến ta đây?"

 

Gió thu cuốn theo lá rụng bay lượn, lại thêm một mùa tàn úa rực rỡ.

 

Mỗi khi vào đông, ta đều bất giác nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp Chu Tiểu Loan.

 

Ta là nha hoàn theo tiểu thư gả vào phủ, lần đầu tiên gặp Chu Tiểu Loan, là vào một ngày tuyết rơi đầu đông.

 

Phía sau phủ có một hồ nước, giữa hồ xây một gian đình bát giác.

 

Xuyên qua màn tuyết trắng xóa, nàng ta mặc áo bông đỏ thắm, mặt hoa da phấn, đang say sưa vẽ cành liễu khô ven hồ.

 

Ta dìu tiểu thư đến gần xem, cả bức tranh chỉ dùng một màu.

 

Là màu đen của mực tàu thông thường, nhưng dưới bàn tay nàng ta xoay chuyển nhẹ nhàng, liền phác họa nên màu trắng tinh khôi của tuyết.

 

Tiểu thư không nhịn được khen ngợi, nói Chu Tiểu Loan vẽ đẹp.

 

Chu Tiểu Loan không quay đầu nhìn chúng ta, chỉ sau khi nghe thấy tiếng động, liền đặt bút xuống.

 

Sau đó nàng ta giơ tay lên, không chút do dự xé nát bức tranh đó.

 

"Cũng chẳng ra gì." Giọng nói lạnh lùng hệt như con người nàng ta vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thuong-nho-hoang-hon-khe-dinh/chuong-2.html.]

 

Từ đầu đến cuối, nàng ta đều không rời khỏi bàn.

 

Gió bắc thổi tuyết xuyên qua gian đình bát giác hiu quạnh, nàng ta quát mắng nha hoàn: "Không phải đã nói rồi sao, ta vẽ tranh ở đây, chỉ cho phép lão gia vào? Tai không dùng được nữa thì cắt đi!"

 

Dọa cho ta và tiểu thư vội vàng cáo lui.

 

Đó chính là Chu Tiểu Loan của ngày xưa, kiêu ngạo ngất trời.

 

Sự kiêu ngạo của nàng ta xuất phát từ tài năng hội họa, có đôi khi nàng ta tùy tay vẽ một bức tranh, treo ra ngoài, có thể bán được với giá cao ngất ngưởng.

 

Nhưng nàng ta không mấy quan tâm đến điều đó, cha nàng ta là thương gia giàu có, quanh năm suốt tháng cung cấp cho nàng ta rất nhiều tiền bạc tiêu vặt.

 

Điều nàng ta quan tâm, là được lão gia - người từng du ngoạn khắp nơi, am hiểu kiến thức - khen ngợi tranh của nàng ta vẽ còn đẹp hơn cả những vị tiến sĩ tài giỏi.

 

Ta từ nhỏ đã bị bán vào nhà giàu làm nô tỳ, ta thường hâm mộ những người không thiếu tiền bạc như vậy.

 

Tiểu thư trước khi xuất giá, từng hỏi ta, giả sử có một ngày ta giàu có vô biên, ta muốn làm gì.

 

Ta suy nghĩ hồi lâu, đáp: "Ta muốn mua thật nhiều thật nhiều bò dê, đuổi ra ngoài có thể lấp đầy cả một ngọn núi."

 

Tiểu thư lấy khăn che miệng cười, nói ta chưa từng thấy đồ tốt.

 

Nếu không bị bán vào phủ Nguyên gia ở Khê Lăng, ta đâu biết, loại lông cừu tốt nhất mà nhà ta không nỡ dùng, gom góp hết để bán lấy tiền, ở cái nơi giàu sang phú quý này, chỉ dùng để may áo cho người đánh xe ngựa.

 

Ta mới biết, thì ra thứ mà cả nhà ta vất vả cả năm trời, thức trắng mấy đêm liền, thu gom cẩn thận, xem như báu vật, trong mắt người giàu sang, lại là thứ hết sức tầm thường -

 

À không, những thứ mà chúng ta dựa vào để sinh tồn này, chưa bao giờ lọt vào mắt xanh của bọn họ.

 

Loading...