Thượng Công Chúa - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-07-03 09:51:52
Lượt xem: 106
8.
Ngày mùng ba tháng ba, công chúa xuất giá.
Phụ hoàng đích thân giá lâm phủ thừa tướng, làm chủ hôn cho ta và Mộ Hành Chi.
Tất cả bá quan văn võ đều có mặt đông đủ, náo nhiệt giống như chính bọn họ gả con gái vậy đó.
Mấy câu chúc đại loại như : “ Trai tài gái sắc”,” duyên trời tác hợp” cứ thao thao bất tuyệt bên tai.
Mộ Hành Chi và ta lần lượt cầm hai bên quả cầu hoa, lần lượt bước qua hết cánh cửa này đến cánh cửa khác. Trên đường tiếng pháo nối lốp đốp không ngừng.
Thẳng đến khi bước vào hỉ đường.
Người do Lễ Bộ phái đến cất cao giọng hô lên : “ Nhất bái thiên địa !”
Hồng trù nhẹ nhàng kéo xuống, Mộ Hành Chi đã cúi xuống làm lễ.
Ta vẫn đứng bất dộng, như chưa nghe thấy gì.
Mộ Hành Chi ngẩn đầu lên mới phát hiện ta một cái cũng không động đậy, hắn bèn nhẹ giọng nhắc nhở: “Công chúa.”
Ta giả vờ như không nghe thấy, vẫn đứng thẳng tắp.
Những lời chúc mừng đó dần chuyển thành những lời xì xào bàn tán, bọn họ không hiểu ta đang làm loạn cái gì.
“ Sính Đình.”
Phụ hoàng mở miệng gọi, trong lời nói có ý cảnh cáo.
Ta kéo mạnh khăn trùm đầu xuống, con chim phượng hoàng bằng vàng khảm trên mũ phượng rung rinh như sắp cất cánh bay.
Ta quỳ xuống, thẳng lưng nhìn thẳng mắt phụ hoàng, lớn giọng nói : “ Phụ hoàng, con sẽ không gả cho Mộ Hành Chi.”
Những lời này vừa nói ra, liền có một trận náo động.
Nhưng ta đã sớm dự liệu được điều này, nên ta lại cao giọng lặp lại: “ Phụ hoàng, con sẽ không gả cho Mộ Hành Chi !”
Mặc kệ thần sắc phụ hoàng đặc sắc ra sao, ta đứng dậy, tháo mũ phượng ra rồi tiện tay ném luôn xuống đất.
Mái tóc đen dài xõa xuống tới thắt lưng, ta quay người lại nhìn Mộ Hành Chi.
Dưới ánh mắt bàng hoàng, hoảng hốt của hắn, ta mỉa mai cười : “ Bổn công chúa là đích nữa duy nhất của phụ hoàng và mẫu hậu, là hậu duệ của Tần vương phủ Bắc Cảnh. Ai lấy được bổn công chúa, cũng giống như có được một nửa giang sơn.”
“ Mộ Hành Chi ngươi chỉ là đời sau công khanh tầm thường, không tài không đức, không có trí tuệ, không có dung mạo, lại ngông cuồng muốn Thượng công chúa....”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thuong-cong-chua/chuong-6.html.]
Ta khịt mũi lạnh lùng: “ Ngươi không xứng !”
Trà Đào Cam Sả
Những lời Mộ thừa tướng nới với hắn đêm đó, ta nhắc lại không sót một chữ.
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Hành Chi tái nhợt như tờ giấy, đôi môi mỏng run rẩy, nhưng không thể phát ra âm thanh.
Ta khinh thường liếc nhìn hắn, rồi xoay người bước từng bước dài về phía cổng lớn.
Cha con liền tâm, liếc mắt liền biết ta muốn làm gì.
Phụ hoàng quả quyết hạ lệnh : “ Ngăn công chúa lại !”
Nhưng ta đã quyết phải đi, nhanh tay rút chiếc roi da dài giấu trong thắt lưng ra. Cắt một con đường xuyên qua vô số kim ngô vệ.
Hỉ đường đột nhiên trở nên hỗn loạn. Không biết có kẻ nào xui xẻo bị ta dẫm lên lưng, vận chuyển khinh công, sau mấy lần bay lên hạ xuống, ta lao ra khỏi phủ.
Bên ngoài phủ thừa tướng, ta đã sớm chuẩn bị ngựa.
Ta nhảy lên lưng ngựa và kéo dây cương. Con ngựa giơ vó hý vang.
“ Công Chúa !”
“ Mau ngăn nó lại !”
“ Bệ hạ !”
Tầng tầng lớp lớp ồn ồn áo ào đổ xô ra khỏi phủ thừa tướng, có một tiếng “ Sính Đình” kêu lên giữa đám đông.
Không phải phụ hoàng.
Không phải phụ hoàng, vẫn có kẻ cả gan gọi tên ta ......
Ta liếc mắt lại nhìn.
Trong đám người, có một người đàn ông mặc hỉ phục, dung mạo tuyệt thế, hốc mắt phiếm hồng, con ngươi long lanh như thủy tinh dường như tan vỡ thàng từng mảnh nhỏ : “ Sinh Đình, đừng đi !”
Ta cau mày, cố kìm nén những ý nghĩ kì quái đang cuồn cuộn trong tâm trí.
Ngô kim vệ đang lao về phía ta, ta bất chấp quay đầu lại, thúc mạnh vào bụng ngựa.
“ Jia..!”
Vó ngựa đạp gió đi ngàn dặm , gió mạnh không thể làm tiêu tan cơn giận trong lòng ta, kinh thành phồn hoa bị bỏ lại phía sau.
Công chúa cái gì , Sính Đình cái gì, đều c.h.ế.t hết cả đi !