Thượng Công Chúa - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-07-03 09:55:38
Lượt xem: 366
13.
Mộ Hành Chi nói đúng, ta không hiểu hắn.
Ta thận chí còn không biết tại sao hắn đối với ta lại cố chấp vậy.
Rõ ràng là trước khi về kinh, ta chưa từng gặp hắn, thế mà hắn lại hao phí mười năm, chỉ để xứng đôi với ta sao ?
Ta cho người điều tra Mộ Hành Chi.
Không lâu sau, một phong thư chứa đựng cuộc đời của Mộ Hành Chi được trao cho ta.
Có tận mười bảy mười tám trang giấy, mười lăm trang đầu tiên dành để miêu tả mười năm trước Mộ Hành Chi quần là áo lượt như thế nào, hoang đường bừa bãi ra sao.
Thân là trưởng tử đích tôn của Mộ Thị, Mộ Hành Chi không chỉ có thiên phú tầm thường, bản tính độc ác.
Từng trang từng trang, đặp nặn không ra Mộ Hành Chi như hiện tại luôn.
Bước ngoặt đến từ mười năm trước.
Không lâu sau khi Mộ Đa Thọ lân bệnh nặng được đưa về phủ thừa tướng, bệnh nặng khó chữa, mắt thấy khó có thể sống tiếp được.
Nhưng không biết ai biết đã xảy ra sự cố gì, một ngày nọ, Mộ Hành Chi và Mộ Đa Thọ cùng nhau rơi xuống hồ sen.
Lúc đó là đầu xuân, nước trong hồ lạnh cóng.
Khi được kéo lên, Mộ Đa Thọ yếu ớt đã không còn hơi thở, Mộ Hành Chi còn sống sót cũng đã bất tỉnh.
Mộ thừa tướng không còn cách nào khác đành đi cầu kiến vị đệ nhất kì nhân nọ.
Người đó thực sự đã cứu được Mộ Hành Chi.
Sau khi tỉnh lại, tính tình Mộ Hành Chi thay đổi nghiêng trời lệch đất, như thể là biết thành một người khác.
Biến thành người khác......
Ta nhìn chằm chằm vào bốn chữ này, mọi suy nghĩ đang loạn thành một đoàn.
Trong mới hỗn độn này dần dần có một sợ dây kết nối, mọi thứ dần trở nên rõ ràng.
Điều này có khả năng sao ?
Mộ Hành Chi.
Mộ Đa Thọ.
-----
14.
Ta có nghi ngờ, cũng có một suy đoán vô cùng hoang đường.
Để xác minh, ta đã thay đổi thái độ với Mộ Hành Chi, suốt ngày tìm đủ loại lý do để ở bên cạnh hắn.
Tỷ như, lúc Mộ Hành Chi viết chữ, luôn là một tay cầm bút, tay kia giơ lên chống cằm.
Hay lúc Mộ Hành Chi chơi cờ, trong thời gian suy nghĩ, ngón tay luôn vô thức miết qua miết lại quân cờ.
Lúc Mộ Hành Chi uống trà, lại có thói quen một miếng vỏ quýt nhỏ vào trong tách trà.
Một hai điều có thể là sự trùng hợp nhưng tất cả những sự trùng hợp đó gộp lại một chỗ, dù khó tin đến đâu cũng đủ để chứng minh sự thật.
Gió lạnh thấu xương, ta cạy cửa sổ lên, xoay người lẻn vào bên trong.
Trong phòng ngủ đang được đốt bằng than trầm, tỏa hương thơm nồng nàn.
Ta mò đến mép gường, lặng lẽ vén một góc màn.
Trong bóng tối, ta không chút phòng bị đối diện với một đôi mắt sắc bén.
“ Nửa đêm nửa hôm, công chúa tới tìm Thần tâm sự sao ?” giọng nói của Mộ Hành Chi có chút khàn khàn.
Ta không ngờ là hắn vẫn còn thức, nhất thời không biết giải thích thế nào nên đành nhắm mắt nói thẳng: “ Đa Thọ trước giờ chưa bao giờ ngủ ngáy.”
“ Cho nên ?” Mộ Hành Chi cười hắc hắc : “ Công chúa muốn biết thần lúc ngủ có ngáy hay không à? Thế thì sợ rằng công chúa phải đợi rất lâu đó, đêm nay thần ấy à...không ngủ được."
Ta chịu không nổi mấy cái quanh quanh co co này, nên hỏi thẳng luôn: “ Ngươi có phải là Đa Thọ không thế ?”
Mộ Hành Chi nhẹ nhàng nói : “ Thần là Mộ Hành Chi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thuong-cong-chua/chuong-10.html.]
Hắn nói hắn là Mộ Hành Chi, nhưng lại không phủ nhận hắn không phải Đa Thọ.
Ta cau mày, cắn đi cắn lại môi dưới, đoán mò hỏi hắn: “ Ngươi có phải là không thể nói ra được phải không ? Không thể nói cho ta biết ngươi là Đa Thọ sao ?”
Cái vị thần tiên bí ấn đó ta cũng đã gặp qua rồi, ông ta luôn mồm nói cái gì mà “ thiên cơ bất khả lộ ”, chuyện này là một điều cấm kỵ khó có thể tránh khỏi bị đồn đại.
“ Công chúa muốn biết,” Mộ Hành chi ngồi dậy “ Vậy thần sẽ nói cho công chúa biết.”
Trà Đào Cam Sả
Mộ Hành Chi khoác áo choàng rồi cùng ta bước ra khỏi cửa.
Gió đên ở Bắc Cảnh thổi rất dữ dội, hắn ho khan mấy cái, nói: “ Thân thể thần cũng coi như là khỏe mạnh, chỉ là bị nhiễm lạnh thì sẽ có chút phiền phức, xin công chúa đừng ghét bỏ thần nhé.”
Ta vụng về đưa tay ra, vỗ nhẹ vào lưng hắn, hỏi : “ Bệnh này của ngươi là do mười năm trước bị rơi xuống hồ sen để lại sao ?”
“ Phải,” Mộ Hành Chi vừa ho vừa nói : “ Thần đã đi qua trước quỷ môn quan, nhặt về được một mạng, nhưng bệnh phong hàn thì đã ăn sâu bén rễ mất rồi.”
“Không thể chữa khỏi được à?” Ta cau mày hỏi.
Mộ Hành Chi nghiêng đầu nhìn ta, khóe môi nở nụ cười: “ Công chúa chính là tâm bệnh của thần, bệnh này của thần có thể không cần dùng thuốc cũng khỏi đó.”
Ta biết mình lại bị trêu chọc nữa rồi, hai má đỏ bừng trừng mắt nhìn hắn: “ Trước đây Đa Thọ không có lẻo mồm lẻo mép như thế.”
“ Biết đâu là hắn đang suy nghĩ,” Mộ Hành Chi cụp mắt xuống, nhếch khóe môi, “ Chỉ là còn trẻ, chưa hiểu sự đời, không dám, cũng không thể trêu chọc công chúa.”
Ta cau mày khó hiểu: “ Ta đối với Đa Thọ cũng giống như đối đãi với chính mình vậy, huynh ấy có gì mà dám với cả không dám nói chứ ?”
“ Công chúa cũng nói, hắn là Mộ Đa Thọ,” Mộ Hành Chi nhẹ giọng nói, “ là một thứ tử hèn mọn của phủ thừa tướng, có tư cách gì để thộ lộ cùng công chúa chứ ? Trừ phi thần có xuất thân, có tài trí. Bằng không, một kẻ vô danh tiểu tốt, lấy cái gì để xứng với công chúa đây?”
Ta nghe hắn nói như vậy, trong tiền thức muốn phản bác.
“ Công chúa,” Nụ cười trên mặt Mộ Hành Chi tắt dần, đôi mắt đen tỏa ra tia sáng đen tối, “ Người là con gái duy nhất của bệ hạ và nguyên hoàng hậu, là hậu duệ của Tần Vương Bắc Cảnh. Thần muốn làm phu quân của người, muốn cùng người vào đồng sinh cộng tử, người không cần phải vì thân mà tranh cãi với thế nhân, thần cũng sẽ không trốn sau lưng công chúa chờ người bảo vệ.”
Hắn cong khóe miệng, nhẹ giọng nói: “ Thần đã là hạc trong bầy gà, là lựa chọn tốt nhất của người.”
Ta nhìn Mộ Hành Chi mà không nói nên lời, chỉ cảm thấy m.á.u toàn thân nóng bừng.
Chóp nũi đột nhiên cảm thấy lành lạnh, ta ngước đầu lên nhìn.
“ Tuyết rơi rồi.” Mộ Hành Chi giấu đi nét tang thương nơi đáy mắt, nhìn ta mỉm cười, “ Người hỏi thần, thần là ai, hôm nay thần sẽ nói cho công chúa biết.”
Bắc Cảnh trong nháy mắt tuyết rơi dày đặc.
Ta và Mộ Hành Chi đứng trong tuyết, ho khan không ngừng.
Ta đã nhiều lần muốn hắn quay về phòng, nhưng hắn vẫn đứng im bất động.
Hắn dường như đang chờ đợi, ta không biết hắn đang chờ đợi điều gì nên chỉ có thể đứng đợi cùng hắn.
Cho đến khi hắn không thể giấu được tiếng cười trong những tiếng kho khan nữa.
Ta nhìn hắn.
Tóc hắn phủ đầy tuyết, thoạt nhìn giống như sương hoa vậy.
Đôi mắt của Mộ Hành Chi dường như đã được gió tuyết rửa qua, sáng ngời như chàng trai thiếu niên dưới ánh trăng hoa lê mười năm trước.
Mộ Hành Chi nhìn ta, nhẹ giọng nói: “ Công chúa, chúng ta nhất định sẽ trường trường cửu cửu, giống như bây giờ vậy, đầu tóc bạc trắng, sống lâu trăm tuổi....”
15
Gió đêm, tuyết trắng trộn lẫn với tiếng thì thầm và nụ cười của chàng.
Mắt ta nóng bừng.
Câu trả lời, hình như ta... đã biết rồi.
Hoa lê đầy đất, gió tuyết đầy trời.
Đa Thọ của ta, trúc mã của ta.
Chàng ấy đã trải qua sinh tử, khổ luyện mười năm mới có được như ngày hôm nay, chỉ để có thể sánh vai cùng ta.
“ Mộ Hành Chi”
Ta vươn tay phủi đi những bông tuyết rơi trên vai chàng, ngước mắt lên nhìn chàng cười nói: “ Chàng xuất thân quý tộc, ta xuất thân hoàng thất, chàng đỗ đầu tam nguyên, ta là hậu nhân tướng môn, chàng tài năng tuyệt diễm, ta võ công cao cường......bây giờ, chàng rất phù hợp với ta đó.”
Mộ Hành Chi cúi người chạm nhẹ vào trán ta.
Lông mi rũ xuống, quấn quấn quýt quýt đna vào nhau.
Trong trười băng đất tuyết, hơi ấm dần dần dâng lên, môi răng triền miên.