THƯ TÌNH THẤT HẸN - Chương 07
Cập nhật lúc: 2024-08-27 19:17:47
Lượt xem: 1,526
Tôi vô thức nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt có phần sâu thẳm của anh.
Vì vậy tôi nhếch miệng, thái độ xa cách: ''Bạn học Bùi có chuyện gì không?''
Nhưng Bùi Việt Hòa lại không nói gì nữa.
Tôi chán nản thu hồi ánh mắt.
Lại âm thầm tăng tốc độ bước chân, nghĩ cách tránh xa người này.
''Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.''
Chân tôi khựng lại.
Tôi chậm chạp phản ứng lại.
Bùi Việt Hòa hẳn là đang nói sau sự kiện thư tình, đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Chúng tôi không học cùng lớp, cũng không học cùng tầng.
Trước kia khi thích Bùi Việt Hòa, tôi luôn tranh thủ chạy đến lớp anh để lượn lờ.
Hoặc là bằng mọi cách dò hỏi thời gian anh đi học, ăn cơm.
Đứng đợi ở cổng rất lâu.
Sau đó canh lúc anh vào trường thì xuất hiện.
Chỉ để cười tươi nói với anh một câu:
''Bùi Việt Hòa, chào cậu!''
Tất cả những cuộc gặp gỡ tình cờ, thực ra đều là do tôi cố ý sắp đặt.
Nhưng tránh né thì hoàn toàn không cần cố ý.
''Phải không?'' Tôi cười ha ha, vô tư nói: ''Tôi không nhớ rõ lắm.''
Bùi Việt Hòa mím môi.
Đôi mắt đẹp bỗng chốc thêm vài phần tủi thân.
Nhưng rất nhanh đã biến mất.
Anh đột nhiên nhẹ giọng: ''Có phải vì bức thư cảm ơn đó không?''
''Cái gì?''
''Cậu đột nhiên từ chối việc tôi dạy kèm cho cậu.''
Bùi Việt Hòa bình tĩnh phân tích:
''Lúc trước tôi dạy thêm cho cậu, cậu không hề từ chối, thậm chí có thể nói là tiếp thu rất tốt. Nhưng từ sau đó...''
Anh dừng lại, giọng cũng trầm xuống không ít:
''Hình như cậu luôn trốn tránh tớ.''
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thu-tinh-that-hen/chuong-07.html.]
''Cậu nghĩ nhiều rồi.'' Tôi nhìn thẳng, vội vàng nói: ''Dạo này tôi chỉ bận học thôi. Hai chúng ta lại không học cùng lớp, không gặp mặt là chuyện bình thường. Tôi cũng không phải từ chối cậu dạy kèm, chỉ là sắp lên cấp ba rồi, tôi không tiện làm phiền học bá mãi. Lỡ ảnh hưởng đến việc cậu thi thủ khoa thì tôi sẽ trở thành tội đồ ngàn năm mất.''
Tôi cố gắng dùng giọng điệu đùa giỡn.
Cũng không biết hai người phía trước đã nói gì, đột nhiên cả hai người họ cùng tăng tốc.
Thấy khoảng cách bị kéo xa, tôi vô thức muốn đuổi theo sau.
Nhưng cánh tay bị siết chặt.
Tôi nghi ngờ nhưng lại đối diện với đôi mắt đen u ám.
Ẩn ẩn mang theo chút ấm ức khó nói.
Ánh mắt Bùi Việt Hòa đảo quanh khuôn mặt tôi, rồi lại hơi dịch chuyển.
Cuối cùng như dừng lại bên tai tôi không chịu rời đi.
Anh mở miệng, giọng rất thấp:
''... Vài ngày trước, tôi mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.''
9
Bùi Việt Hòa nói, anh mơ thấy tôi nhận được bức thư cảm ơn đó.
Lại hiểu lầm đó là thư tình anh viết cho tôi.
Nhưng tôi chưa từng hỏi anh.
Nhưng từ sau đó, tôi trở nên kỳ lạ.
Bắt đầu vô tư lượn lờ quanh anh.
Bắt đầu gan lớn can thiệp vào một số hành vi của anh.
Ví dụ như không cho anh thức đêm học đến hai ba giờ sáng.
Ví dụ như không cho anh quên ăn, sẽ ép anh ăn bữa ăn dinh dưỡng mà tôi mang đến.
Kết quả là bản thân lại vì muốn đỗ cùng trường đại học với anh mà học quên ăn quên ngủ rồi ngất xỉu trên lớp.
''Cuộc sống của cậu dường như chỉ vì tôi mà thay đổi. Mà trường đại học lý tưởng của cậu lúc đầu cũng không phải là Bắc Kinh.''
Bùi Việt Hòa nhìn tôi, hơi cau mày: ''Tôi không hy vọng cậu vì tôi mà thay đổi chính mình. Hơn nữa, ngay từ đầu đó chỉ là một sự hiểu lầm.''
Tôi nghe mà có chút mơ hồ.
Nhưng cảm giác kỳ lạ lúc trước đột nhiên có lời giải thích hợp lý.
Tôi vốn đoán Bùi Việt Hòa cũng giống tôi, là tái sinh.
Hóa ra anh chỉ mơ thấy một số chuyện ở kiếp trước mà thôi.
Không biết từ lúc nào, bóng dáng của Úc Lạc và Trì Nhan đều biến mất.