THƯ TÌNH THẤT HẸN - Chương 05
Cập nhật lúc: 2024-08-27 19:15:48
Lượt xem: 1,143
Tôi thở dài, cuối cùng đành phải cắn răng đi tìm ba tôi.
''Con muốn đổi giáo viên dạy thêm sao?''
Ba tôi ngẩng đầu nhìn tôi, hơi nhíu mày: ''Điểm số của con đang tăng lên, chứng tỏ việc dạy thêm của bạn học Bùi thực sự có hiệu quả. Trước kia cũng là con cố chấp đòi người ta đến dạy thêm, bây giờ con muốn tìm người khác thì hãy đưa cho ba một lý do có thể thuyết phục ba.''
Với ba tôi, hiệu quả và kết quả mới là quan trọng nhất.
Tôi nói sắp lên cấp ba rồi, không muốn ảnh hưởng đến Bùi Việt Hòa.
''Bạn học Bùi cũng nghĩ vậy sao?'' Ba tôi hỏi ngược lại.
Tôi khựng lại.
''Được rồi!'' Thế là ông cúi đầu, giọng có chút không kiên nhẫn: ''Con chỉ cần coi bạn học Bùi như một giáo viên dạy thêm xuất sắc là được. Còn có vấn đề gì khác thì con hãy tự giải quyết đi.''
''Ba còn bận, không có chuyện gì khác thì đừng đến làm phiền ba.''
Ba tôi vẫn luôn như vậy.
Tôi đã quen rồi.
Cũng không biết ông đã nói gì.
Tối hôm đó, tôi nhận được điện thoại của Bùi Việt Hòa.
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.
Tôi cũng hơi bàng hoàng.
Đột nhiên tôi có chút không nhớ nổi lần gần nhất Bùi Việt Hòa chủ động gọi điện cho tôi là khi nào.
Lần nào cũng là tôi chủ động tìm anh.
Cho dù có giận dỗi cãi nhau thì người đầu tiên đưa ra tín hiệu làm lành cũng luôn là tôi.
Giao diện trò chuyện của hai người chúng tôi phần lớn là ảnh tôi gửi.
Mỗi ngày tôi đều hào hứng kể cho Bùi Việt Hòa nghe hôm nay đã xảy ra chuyện gì, lại nhìn thấy cái gì.
Còn anh chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu: ''Ừ, anh biết rồi''.
Cuộc sống như vậy đã kéo dài nhiều năm.
Cho đến khi…
''Đề thi vật lý cần làm cho tốt. Đề kiểm tra tuần trước cũng chuẩn bị sẵn, chỗ nào không hiểu thì đánh dấu lại, mai tôi sẽ giảng.''
Giọng nói trẻ trung hơn nhiều so với trong trí nhớ vang lên.
Tôi hoàn hồn, vô thực buột miếng nói:
''Tôi không cần cậu dạy thêm nữa.''
Nhưng Bùi Việt Hòa như không nghe thấy, tự nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thu-tinh-that-hen/chuong-05.html.]
''Trước mắt ông Khương nói dạy thêm đang có hiệu quả. Ông ấy đề nghị tăng tần suất một buổi một tuần thành hai buổi một tuần, cũng sẽ trả cho tôi thù lao tương ứng. Tôi đã đồng ý rồi.''
Giọng anh cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng lại khiến trong lòng tôi bùng lên ngọn lửa tức giận.
Vì thế tôi đè nén cơn giận, nói từng chữ một:
''Tôi nói là tôi không cần cậu dạy thêm nữa. Tôi đã tìm được giáo viên khác rồi!''
Lại là một hồi im lặng.
Lần này thời gian hơi dài.
Yên tĩnh đến mức tôi đột nhiên bắt đầu có chút hối hận vì mình không giữ được bình tĩnh.
Bùi Việt Hòa lại lên tiếng: ''Theo cuộc nói chuyện với ông Khương vào buổi chiều thì cậu vẫn chưa tìm được giáo viên dạy thêm phù hợp. Là cách dạy thêm của tôi có vấn đề gì sao? Hay là cậu không quen với cường độ như vậy? Nhưng theo tôi thấy thì với thành tích hiện tại của cậu thì cường độ này là cần thiết.''
Lại như vậy nữa.
Một cảm giác bất lực sâu sắc đột nhiên ập đến.
Tôi nắm chặt điện thoại, chỉ thấy hoang mang.
Ba tôi cũng vậy, Bùi Việt Hòa cũng vậy.
Họ mãi mãi lý trí và bình tĩnh như thế.
Thành công đè nén mọi cảm xúc.
Cũng luôn khiến tôi cảm thấy.
Đối với họ, tôi chỉ là một sự tồn tại có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
''Không phải.''
Tôi đột nhiên không muốn nghe thấy giọng nói của Bùi Việt Hòa nữa, kéo kéo khóe miệng:
''Ít nhất thì cuối tuần này cậu không cần đến, tôi có việc phải làm.''
Lần này Bùi Việt Hòa không nói thêm gì nữa.
Anh vẫn như cũ trả lời:
''Được, tôi biết rồi.''
Cứ như vậy.
7.
Tuần này tôi không có việc gì khác phải làm.
Nhưng tôi không muốn gặp Bùi Việt Hòa, cũng không muốn ở nhà.