Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thời Tới Rồi, Ta Xuyên Thành Công Chúa Nhàn Rỗi - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-12-06 22:59:38
Lượt xem: 1,052

Tứ tỷ tỷ nói rất có lý lẽ, nàng ta được danh sư dạy dỗ, kiến thức lý luận về hội họa đương nhiên là không tồi.

Hoàng hậu thì hận rèn sắt không thành thép.

Nếu không phải quan tâm đến thể diện, bà ta đã muốn xuống đó cho Tứ tỷ tỷ mấy cái bạt tai rồi.

Hôm nay là sinh thần của Thái hậu, bà vui vẻ là được rồi, ai lại rảnh rỗi đi so đo làm gì?

Ta mỉm cười: "Nếu đã vậy, thì đốt đi."

Nói xong, ta trực tiếp treo bức tranh cuộn lên lò sưởi ở cửa ra vào.

Chưa kịp để mọi người phản ứng, bức tranh phác họa đầu tiên trên thế giới này đã bị thiêu rụi.

Tứ tỷ tỷ trợn tròn mắt, có chút tiếc nuối: "Dù không ra gì cũng là lễ vật mừng thọ tặng tổ mẫu, muội lại dám đốt nó đi!"

Chuyện này mà truy cứu đến cùng, nhất định sẽ bị phạt.

Hoàng hậu và các phi tần khác thì thầm mừng rỡ trong lòng.

Đứa không biết quy củ này, đúng là tự tìm đường c.h.ế.t mà.

Nhưng, rất nhanh, nụ cười trong mắt họ dần dần biến mất.

Lời trách móc tiếp theo của Tứ tỷ tỷ cũng nghẹn lại trong cổ họng, nhìn bức tranh đang cháy trong lò sưởi, đầy vẻ kinh ngạc.

Chỉ thấy, bức tranh cuộn trong lò sưởi ngay tức khắc hóa thành tro bụi, chỉ còn lại một cây thông xanh, vẫn sống động như thật.

Ngọn lửa màu xanh lá cây nhảy múa, khiến cây thông như sống dậy.

Khóe miệng ta khẽ nhếch lên, phản ứng cháy của đồng, xem có đã không?

7.

Ở lớp dưới cùng của bức tranh này, ta đã dùng dây đồng cực mảnh, tạo thành hình cây thông.

Khi cháy, đương nhiên sẽ nhìn thấy ngọn lửa màu xanh lá cây.

Tiếc là, quá trình cháy không đủ, rất nhanh đã chuyển sang màu đen.

Tuy thời gian duy trì không lâu, nhưng cũng đủ để trấn áp mọi người trong điện.

Cả đại điện yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.

Thái hậu dụi dụi mắt, lẩm bẩm: "Vừa rồi ta có phải đã nhìn thấy một cây thông sống không?"

Tề tổng quản nhìn mọi người, rồi quỳ xuống.

Mừng rỡ nói: "Bồ Tát hiển linh, thần tích cây thông, Thái hậu nương nương cát tường, vạn thọ vô cương!"

Những người khác, bất kể trong lòng nghĩ gì, đều vội vàng quỳ xuống: "Thái hậu nương nương cát tường, vạn thọ vô cương!"

Ta vừa quỳ xuống, đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Thái hậu:

"Tình Nhi đúng là phúc tinh của ai gia, đến đây, ngồi cạnh ai gia nào!"

Sắc mặt Hoàng hậu và những người khác lập tức thay đổi, không ít người nhìn nhau, trong lòng kinh ngạc.

Không biết đang suy tính điều gì.

Thái hậu vừa nói, vừa tháo chiếc vòng tay trên tay xuống, ban thưởng cho ta.

"Chiếc vòng này rất hợp với Tình Nhi." Thái hậu tự tay đeo nó lên tay ta.

Thấy vậy, Hoàng hậu và những người khác nhìn chiếc vòng, không giấu nổi vẻ ghen tị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thoi-toi-roi-ta-xuyen-thanh-cong-chua-nhan-roi/chuong-7.html.]

Tề tổng quản vẫn cười tươi như cũ, vội vàng giới thiệu cho ta: "Chiếc vòng Kim Phượng này đã theo Thái hậu mười mấy năm rồi, Công chúa điện hạ còn không mau tạ ơn."

Lại phải quỳ nữa rồi.

Ta chỉ cảm thấy chiếc vòng ngọc này mát lạnh, đeo trên tay rất thoải mái.

Trông có vẻ khá đáng tiền, quỳ một cái cũng không thiệt.

Ta quỳ xuống, lại nói một tràng những lời chúc tốt lành, khiến Thái hậu càng thêm vui vẻ.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nịnh nọt người khác, ta cũng biết làm đấy nhé.

Hoàng hậu miễn cưỡng cười gượng, cũng phụ họa theo Thái hậu vài câu.

Đây có được coi là, ăn theo độ hot của ta không?

Tứ tỷ tỷ thì mặt mày tái mét, ngoan ngoãn được cung nữ dẫn đi, tìm một chỗ ngồi phía dưới.

Nghi thức mừng thọ cũng không kéo dài quá lâu, ngoài các nữ quyến trong cung, chỉ có một số phu nhân nhà trọng thần mới có tư cách vào cung dâng lễ.

Những người có địa vị thấp hơn, chỉ có thể quỳ gối bên ngoài điện.

Chỉ hơn một canh giờ, Thái hậu đã phải cùng Hoàng thượng đến Càn Thanh cung, tiếp nhận lễ bái của các triều thần.

Giữa trưa, bắt đầu yến tiệc.

Hoàng hậu dẫn các phi tần đến nơi tổ chức yến tiệc, ta và Tứ tỷ tỷ đi theo phía sau.

Trên đường đi, Tứ tỷ tỷ cứ giơ tay lên rồi lại hạ xuống, thỉnh thoảng lại huých ta một cái.

"Có chuyện gì thì cứ nói."

Ta thấy nàng ta ấp úng, liền chủ động lên tiếng.

Tứ tỷ tỷ vẫn giữ nguyên cái cổ cao ngạo như thiên nga, mím môi nói: "Bức tranh đó muội tìm ai vẽ vậy?"

Ồ, tò mò rồi đây.

"Ta tự vẽ lúc rảnh rỗi thôi." Ta nói thật đấy.

Tứ tỷ tỷ định phản bác nhưng lại cố nhịn.

Dù sao thì ở Khôn Ninh cung, ngoài thị nữ Phục Linh, ta cũng chẳng tiếp xúc với ai khác.

"Vậy muội về vẽ thêm một bức cho ta xem." Tứ tỷ tỷ liếc mắt nhìn ta nói.

"Muốn học à?" Ta hỏi ngược lại.

Tứ tỷ tỷ cố tình ra vẻ mặt lạnh lùng, cái cổ cứng đờ gật đầu.

"Hừ, muốn học thì cầu xin ta đi?" Ta cười lớn rồi bước nhanh hơn.

Muốn học mà còn ra vẻ ta đây với ta, xem ta trị ngươi thế nào!

Tứ tỷ tỷ giận đến dậm chân, nhưng rồi lại vội vàng chỉnh lại dáng vẻ, bước những bước nhỏ chạy theo ta.

Lần này thì không thèm để ý đến ta nữa.

8.

Chẳng mấy chốc đã đến nơi tổ chức yến tiệc.

Sau khi Thái hậu và Hoàng thượng đến, mọi người lần lượt ngồi vào chỗ theo thứ tự đã định.

Theo lệ thường, Hoàng thượng giống như ông hiệu trưởng đọc diễn văn khai giảng, nói rằng mình được trời phó thác, cảm tạ trời đất ban cho mưa thuận gió hòa các thứ các thứ.

Loading...