Thời đại nào rồi còn làm nữ phụ truyền thống? - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-09 23:17:51
Lượt xem: 194
Sau khi cùng Giang Tự ăn cơm xong tôi đi về nhà, còn chưa kịp nằm xuống giường thì hệ thống đã nói:
[Lão đại, tối nay Tống Thư Ngôn làm pha chế rượu ở quán bar, hắn vì bán rượu nên uống say mất rồi.]
Hệ thống vô cùng vui vẻ nói tiếp:
[Lão đại, cô mau xông lên đi. Khiến cho nữ chính tới đón Tống Thư Ngôn từ quán bar về.]
Tôi có chút hoang mang hỏi: “Nhiệm của tôi không phải là làm chuyện không có đạo đức à, sao lại làm chuyện tích đức như thế này?”
[Lão đại, bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn làm nữ phụ truyền thống nữa? Chúng ta mua 1 tặng 1, nhiệm vụ này là ghép đôi cho nam nữ chính, cái này coi như tôi làm quà tặng cô.]
Tôi có chút cảm động: “Cảm ơn nha, người máy như ngươi cũng quá tốt bụng.”
[Lão đại, chúng ta là quan hệ gì, cần gì phải cảm ơn chứ.]
Tôi rất nhanh đã đi tới trước cửa quán bar Tống Thư Ngôn đang làm, sau khi xác nhận vị trí của hắn, tôi chia sẻ cho Thẩm Nhu biết.
Hệ thống sau khi suy nghĩ cẩn nói:
[Lão đại, Tống Thư Ngôn đã có nữ chính, chỉ cần Tống Thư Ngôn cùng nữ chính ở bên nhau lâu một chút thì sẽ tự động yêu nữ chính. Vì để tránh cô quấy nhiễu đến sự phát triển của họ, tôi sẽ cho cô mượn thuật ẩn thân, trước khi vào quán bar cô ẩn thân đi, phòng khi Tống Thư Ngôn nhìn thấy cô.]
Tôi gật đầu rồi nghe theo lời hệ thống nhấn nút ẩn thân.
Tôi bước vào quán bar và thấy được Tống Thư Ngôn. Hắn hình như đang rất khó chịu, tay chống lên tưởng, mái tóc đen rối lộn xộn, hầu kết trượt lên trượt xuống.
Hệ thống nói tôi nên gọi điện cho Thẩm Nhu, tôi ngay lập tức gọi đi rồi báo địa chỉ, hỏi cô ấy có thể đến đây không?
Thẩm Nhu một hơi đã đồng ý đến, tôi không ngờ nhiệm vụ lại đơn giản như vậy!
Tôi thành công lui xuống sân diễn, đang định quay người rời đi thì nghe thấy một giọng nói khàn khàn gọi tên tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn, thấy hàng lông mi của Tống Thư Ngôn khẽ run, đôi mắt đưa lên nhìn về phía tôi:
“Đồng Đồng… là cậu sao?”
Tôi bị dọa cho nhảy dựng lên.
“A Thống, thuật ẩn thân không nhạy à?”
Hệ thống cũng luống cuống tay chân, vội vàng đi kiểm tra:
[Không ổn rồi lão đại! Vừa nãy cô ấn nhầm nút thuật ẩn thân, nó tự động chuyển sang chế độ vòng quay may mắn! Công năng còn chưa khởi động!]
Tôi tức điên: “Như vậy mà cũng có thể chuyện được? Có phải hay không bổn tiểu thư sau khi xuống hố cũng bị chuyển sang trình duyệt vòng quay may mắn như vậy?”
Hệ thống gãi đầu, nhìn Tống Thư Ngôn đang loạng choạng bước tới:
[Lão đại, kệ đi, chúng ta chạy trước.]
Tôi gật đầu, nhấc chân chạy thật nhanh ra ngoài rồi bắt taxi về nhà.
May mà thể lực của bổn tiểu thư còn tốt, thành công cắt đuôi được Tống Thư Ngôn.
Nhưng nhớ lại bộ dạng khó chịu của Tống Thư Ngôn, tôi có chút lo lắng.
Tôi gọi điện thoại cho Thẩm Nhu:
“Cô tới chưa?”
Thẩm Nhu nghe đươc thì tức muốn hộc máu: [Tôi vốn dĩ đã tới nơi rồi nhưng lại gặp sinh viên ngành hoá sinh nhảy lầu, một đống người tụ tập một chỗ, tôi không chen được.]
Không biết vì sao, trong lòng tôi lại có chút sốt ruột: “Cô mau tới đi!”
Thẩm Nhu không trả lời, ngắt điện thoại đi.
Xe taxi còn đang di chuyển, bóng đèn nê ông lập lờ, gió đêm thổi hơi se se lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thoi-dai-nao-roi-con-lam-nu-phu-truyen-thong/chuong-4.html.]
Không biết vì sao… tôi có chút khổ sở.
Thẩm Nhu sẽ tới đỡ Tống Thư Ngôn về nhà sao?
Cánh tay đầy cơ bắp xinh đẹp đó, sẽ quàng lên cổ cô ấy sao?
Tôi đột nhiên đứng lên: “Tức c.h.ế.t bổn tiểu thư.”
Đầu tôi đập mạnh vào thành xe, tôi đau tới nỗi ngã nằm xuống ghế.
Lúc này điện thoại vang lên.
Là của Thẩm Nhu. Thanh âm của cô ấy cực kì lạnh nhạt nói:
[Tiêu Đồng Đồng, cô qua đón Tống Thư Ngôn về đi. Cậu ấy không cho tôi tới gần, nói không phải cô tới đón, hắn muốn đại tiểu thư tới chở về nhà.]
Tôi còn chưa nói xong thì điện thoại cũng bị cắt đứt.
Hừ, nam nhân này thật đúng là nhiều chuyện.
Tôi nói với tài xế taxi: “Hahaha, bác tài xế mau quay đầu xe! Quay xe!”
———
Bước tới cửa quán bar, tôi liếc mắt một cái đã thấy được Tống Thư Ngôn.
Tôi im lặng vài giây rồi nói:
“Tống Thư Ngôn, cậu thật sự say à?”
Tống Thư Ngôn cười: “Sao Đồng Đồng lại biết thế? Là ngửi được mùi rượu trên người tớ à? Mũi Đồng Đồng thính thật đó.”
Tôi ngừng một chút: “Cũng không phải bởi vì cái này…Thôi, cậu đứng lên trước đi đã.”
“Ừ.”
Tống Thư Ngôn nhanh nhẹn mà đứng lên, sau đó đứng yên nhìn tôi, nhìn không chớp mắt.
Tôi cảm giác như mặt mình nóng lên, quay đầu đi không xem hắn: “Bổn tiểu thư hôm nay sẽ miễn cưỡng đưa cậu về nhà.”
Giây tiếp theo, một bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay tôi, sau đó kéo nhẹ một cái.
Tôi ngã vào n.g.ự.c Tống Thư Ngôn, chóp mũi ngửi được mùi hương thoang thoảng.
Tay Tống Thư Ngôn giơ ngang lên không trung, không chạm vào người tôi, chỉ là ôm hờ cách người tôi khoảng mấy cm.
Nhìn từ xa có thể chúng tôi như một cặp đang ôm nhau nhưng thực tế, tôi và hắn còn chẳng chạm vào một góc áo của tôi.
Hắn thấp giọng nói:
“Đại tiểu thư, đừng bỏ mặc tớ được không? Đừng rời xa tớ, đừng đẩy tớ cho người khác, cầu xin cậu, tớ có thể vì cậu mà làm bất cứ thứ gì.”
Một người kiêu ngạo, lạnh lùng như Tống Thư Ngôn, một bá tổng sau này không nhớ chút tình cảm nào mà diệt bỏ những người chặn đường làm ăn của hắn.
Bây giờ lại đang khóc lóc cầu xin tôi, nói có thể vì tôi mà làm bất cứ thứ gì.
Lần đầu tiên cảm xúc của tôi lại hỗn loạn như vậy, vừa đau lòng lại có chút vui vẻ.
Tôi đột nhiên thông minh lên: “Từ từ, có thể vì tôi mà làm bất cứ thứ gì? Vậy cậu có thể tức giận nhiều thêm một chút được không? Cái này đối với tôi rất quan trọng.”
Hệ thống té xỉu trên mặt đất: [Lão đại, cô thật sự là dầu hay muối cũng không ăn!]
Không biết vì sao, nhìn hắn khóc như vậy, trái tim tôi có chút đau.
Ăn cái gì bổ cái đó, tôi quyết định lát nữa về nhà, tôi muốn ăn tim gà.
Hệ thống vô cùng đắc ý nói: [Cái này căn bản không làm khó được lão đại của chúng ta.]