Thỏ Con Bị Đọc Tâm - Chương 8: Con cái và con đực
Cập nhật lúc: 2024-08-06 20:53:20
Lượt xem: 76
Cô Lan cầm giỏ đứng dậy đi ra khỏi quán nước, từng bước chân còn tạo tiếng ầm ầm và để lại những vệt lửa. Hà Vy nhìn thấy tình hình không được khả quan liền ẵm Chu Kỳ Minh chạy một mạch lên xe rồi phóng về nhà ngay lập tức.
Cậu bị bà kéo đi trong sự hoang mang, cả đầu choáng váng, mắt xoay vòng vòng: “Mẹ ơi Minh chóng mặt quá.”
“Ráng nhịn đi con!”
Chưa đầy mười phút đã về đến nhà, bà lẫn cậu đều thở không ra hơi. Hai mẹ con vừa bước xuống xe liền ngã phịch xuống đất, trời đất xoay cuồng.
Thằng nhỏ nhà bà sắp phá tan tành hạnh phúc gia đình các bạn thân của bà rồi!
Bà mệt mỏi lết thân xác của mình vào trong thì nghe được giọng nói đáng yêu của cậu: “Minh muốn đi chơi tiếp!”
Hai cái lỗ tai của cậu còn dựng đứng thẳng lên, nhìn cũng biết cậu đang hứng khởi đến mức nào. Nhưng giờ bà chẳng còn chút sức lực nào nữa nên đành vẫy tay, ỉu xìu nói: “Con qua khu công viên bên cạnh chơi cùng các bạn nhỏ đi.”
Cậu gật đầu xong chạy sang khu bên cạnh như lời mẹ nói. Khác với tưởng tượng của cậu, công viên này chỉ được dựng lên để các bà mẹ nhà có quyền tụ hợp tám chuyện trên danh nghĩa nơi dành cho con nít chơi thôi.
Có điều, nó không ảnh hưởng gì đến cậu cả, cậu ôm trên tay một chú thỏ bông rồi lon ton đi vào bên trong. Khi nhìn thấy những người mẹ đang ngồi dưới mái hiên, cậu nhanh chân đi đến chào họ: “Cháu chào các cô ạ!”
Lúc này, những người phụ nữ ngồi ở đó đều đồng loạt quay sang nhìn cậu, ánh mắt lướt qua người cậu một lượt rồi mới đáp lại: “Đáng yêu quá! Cháu tên là gì thế?”
Cậu mỉm cười: “Cháu tên là Chu Kỳ Minh ạ!”
Chu Kỳ Minh mở to mắt nhìn họ, đôi mắt sáng lấp lánh rồi nói lớn: “Các cô chông đẹp nhắm nhuôn!” (Các cô trông đẹp lắm luôn!)
Ban đầu, tất cả mọi người đều đứng hình, sau đó lại “Ồ” lên: “Ôi chao, đứa nhỏ này dẻo miệng quá.”
“Là một bé thỏ con nịnh người à~”
“Mau mau lại đây, cô cho con bánh nè.”
Kết thúc một buổi chào hỏi đầy cực nhọc, Chu Kỳ Minh đã đem về cho mình nhiều chiến lợi phẩm siêu ngon. Nào là bánh kẹo đủ loại, thậm chí còn có người kẹp lên đầu cậu một chiếc nơ trắng tinh xinh xắn.
Cậu phấn khích định chạy về nhà thì bị đám con nít chặn đường, nhìn sơ qua có lẽ lớn hơn cậu vài tuổi. Nó trợn mắt nhìn cậu, xoè tay ra: “Mày mau nộp bảo kê cho tao!”
Kỳ Minh: “???” Ai đây?
Cậu lùi ra sau, ngập ngừng: “Minh hổng có chiền.” (Minh không có tiền.)
Nó cười khinh, nhếch mép làm lộ ra cái răng khểnh: “Bánh kẹo trên tay của mày, đưa nó đây cho tao!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tho-con-bi-doc-tam/chuong-8-con-cai-va-con-duc.html.]
“!!!” Cái gì đây!?
Cậu hoảng loạn, cúi thấp đầu để cố gắng che đi chiến lợi phẩm của mình. Nhưng thân thể lại quá nhỏ bé, không những không che được còn khiến chúng tưởng cậu giống như chú thỏ đế rụt rè trước sự uy mãnh của họ.
Chúng cười càng lớn, cậu càng cúi thấp người hơn, trong lòng dần sinh lên sợ hãi. Đôi mắt ngấn lệ.
hongduala9
【Hu hu, Minh còn chưa kịp cầm bánh kẹo nóng tay nữa!】
【Đám nhóc xấu xa muốn cướp đồ của Minh, mẹ ơi!!】
Bỗng, có một bóng người lao tới chặn trước người cậu, giọng nói non nớt nhưng lại đầy đanh thép: “Này! Các cậu không biết xấu hổ à? Đến đứa nhỏ các cậu cũng dám cướp đồ!”
“Mày dám chen ngang tao à!”
Hắn nói xong thì giơ tay định tát đối phương, nhưng bị cắn ngược lại lên cánh tay. Hắn khóc thét cầu cứu mọi người xung quanh, trông thấy “đại ca” bị yếu thế những tên còn lại đều như rùa rụt cổ, không dám nhúc nhích hay phản kháng gì.
Có lẽ tiếng khóc của hắn quá to nên đã thu hút sự chú ý của bậc phụ huynh, họ lần lượt chạy đến để xem tình hình như thế nào. Người phụ nữ nhìn thấy con mình đang bị cắn liền hốt hoảng la lên: “Trời ơi, con tôi!!”
Bà chạy đến can ngăn lại, vừa xoa dịu con vừa giận dữ mắng chửi: “Mày là con cái nhà ai mà dám cắn con tao!?”
Nói xong bà ta đánh Lâm Vinh, nhờ tốc độ giống loài của mình nên anh đã né được. Anh nhìn chằm chằm vào hai mẹ con với ánh mắt sắc bén, nhe răng nanh ra: “Con cô dám ức h/iếp em ấy! Còn muốn lấy hết bánh kẹo.”
Lúc này, mọi người xung quanh cũng biết được lý do tại sao lại xảy ra cớ sự này. Họ bắt đầu xì xào bàn tán, có nhiều người còn không ngại mà nói lớn tiếng như cố tình cho bà ta nghe thấy: “Con của mình cũng không biết dạy, chẳng biết quản lý chi tiêu gia đình như thế nào.”
“Chỉ là bà mẹ kế thôi, giả vờ yêu thương con làm cái gì?”
“Nói nhỏ tí thôi, không cô ta lại tự ái đấy.”
Thậm chí vài người lén lút cười nhạo bà ta, khiến bà cảm thấy xấu hổ và mất mặt nên đứng dậy dẫn con rời đi: “Ha ha tôi nhớ ra mình có việc nên đi trước đây.”
Thấy kịch vui đã hết, mọi người cũng dần tản đi nơi khác, vài người hỏi thăm cậu vài câu rồi rồi rời khỏi chỗ đó. Cả khu đất trống ấy chỉ còn mỗi cậu và anh bơ vơ, anh mỉm cười vươn tay về phía cậu: “Bé thỏ, em không sao chứ?“
Nụ cười tựa ánh nắng mùa xuân, vừa ấm áp vừa rực rỡ, nó xoá tan mất sự sợ hãi của cậu. Kỳ Minh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lấp lánh của anh, vài cọng tóc chỉa ra ngoài, nhìn trông có vẻ luộm thuộm nhưng chẳng hiểu sao lại cuốn đến thế.
Anh hơi giận dữ, khịt mũi: “Với lại em đừng nghe những lời bà cô đó nói! Bà ta nói không đúng chút nào hết, rõ ràng anh là con đực!”
【Đẹp quá!】- Cậu lại không thèm nghe anh nói gì hết, trong đầu toàn là hình ảnh trai đẹp kia.
Lâm Vinh không biết âm thanh đó phát ra từ đâu nên hơi giật mình, mặt tái mét xoay xung quanh tìm kiếm người nào khác. Nhưng nhìn mãi chẳng thấy ai, anh lúng túng không biết phải làm sao.
Gặp quỷ rồi! - Anh nghĩ thầm.