Thịt Xong Hối Hận - Chương 12:
Cập nhật lúc: 2024-10-30 10:57:33
Lượt xem: 1,067
Chương 12:
“Không có… đâu?” Tôi hơi lơ mơ.
“Không có?” Anh ấy hỏi vặn lại: “Thời phổ thông em mượn vở bài tập của anh để chép, đã hứa là sẽ đưa cơm cho anh một tuần, em lại chỉ đưa có 2 hôm."
“Lúc người khác gấp hạc giấy, em nói muốn gấp 999 con cho anh, cuối cùng em chỉ gấp có 9 con.”
“Em đã nói sẽ cố gắng học tập để thi vào cùng một trường đại học với anh, tới lúc điền nguyện vọng, em nghe thấy mọi người khen trường kia có nhiều trai đẹp, thế là em lại sửa nguyện vọng…”
“Em vốn là người như vậy.” Anh ấy nói liền một hơi, giọng điệu như oán phụ.
“Em…” Tôi nghẹn lời. Sao anh ấy nhớ mấy cái chuyện nhỏ nhặt này quá vậy?
“Đối với thứ gì em cũng không nhiệt tình quá ba phút, với anh cũng thế?” Anh nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Em không có!” Tôi nói nhỏ: “Đối với anh không chỉ có ba phút.”
Rõ ràng là anh ấy lạnh nhạt với tôi, sao bây giờ lại thành lỗi của tôi rồi?
“Hôn cũng hôn rồi, xem cũng xem rồi, chuyện nên làm hay không nên làm gì cũng làm hết rồi, em còn chạy đi xem mắt, vậy anh tính là cái gì?”
Tôi nghe mà tê cả da đầu. Thì ra anh ấy đang cấn chuyện tôi đi xem mắt.
Anh ấy ghen ư?
“Mẹ em dùng tiền tiêu vặt uy h.i.ế.p em, anh ấy cũng thế.” Tôi giải thích.
“Em thiếu tiền lắm sao?” Sắc mặt anh ấy hơi dịu đi một chút, hỏi tôi.
“A…” Tiền của tôi đều là mẹ tôi cho, tôi lấy đâu ra tiền đâu? Đương nhiên là thiếu.
Anh ấy im lặng một hồi. Vào lúc tôi tưởng anh ấy đã ngủ thiếp đi, kết quả một giây sau, QQ nhấp nháy báo có tin nhắn tới.
Mấy tin nhắn liền.
Bao lì xì?
Tống Dã gửi.
Người này…
Đúng là nhanh nhẹn quá đi.
Lúc đầu tôi cảm thấy mình không nên nhận, nhưng ngón tay tôi lại không chịu khống chế mà ấn nhận lấy.
Hết bao lì xì này tới bao lì xì khác, tôi còn chưa đếm, nhấn tới cái cuối cùng lương tâm tôi chợt hiện lên:
“Đừng gửi nữa, đủ rồi đủ rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thit-xong-hoi-han/chuong-12.html.]
Cuối cùng anh ấy cũng ngừng gửi bao lì xì.
Rốt cuộc anh ấy muốn làm gì vậy?
Cả hai chúng tôi đều yên lặng.
Tôi kéo tin nhắn lên, kiểm tra từng tin một, lúc này tôi mới phát hiện trong mỗi bao lì xì đều mang theo một chữ.
Gộp lại thành “Làm – bạn – gái – của – anh – được – không?”
Trái tim tôi căng chặt, đầu óc nổ tung.
“Bao lì xì cũng nhận rồi, vậy đáp án thì sao?” Giọng nói của anh kéo tôi trở về thực tại.
Đáp án? Đương nhiên là đồng ý ngay lập tức.
Tôi hồi tưởng lại mấy năm âm thầm thích anh, lại nhìn bao lì xì trong tay, vậy mà tôi lại không nhịn được muốn khóc.
“Đáp án đâu?” Vào lúc anh ấy lại hỏi tôi, người đã chui vào trong chăn đệm của tôi rồi.
Tôi ngượng ngùng quay lưng về phía anh: “Sáng mai lại hỏi lại em đi. Hiện tại anh say rồi, lời nói không đáng tin.”
Anh ấy vươn tay chạm nhẹ vào vai tôi, thở dài một hơi: “Ai nói với em là anh say?”
Tôi choáng váng.
“Rõ ràng mới vừa rồi anh còn thần chí không rõ.” Tôi phản bác.
Anh ấy vươn tay xoa đầu tôi: “Ngốc ạ.” Nói xong, anh ấy đứng dậy ôm tôi lên giường.
“Anh ngủ dưới đất, dưới đất lạnh.” Anh ấy nói xong lại dịch góc chăn lại cho tôi, bản thân thì nằm về mặt đất.
“A…” Sự dịu dàng của anh ấy khiến toi chìm đắm.
Tôi sung sướng tới mức muốn càn rỡ gào to, hình như tôi đã có bạn trai rồi, nhưng ngại vì anh ấy vẫn còn ở đây, tôi buộc lòng phải nhẫn nại.
Sau đó, có thể là do tôi quá buồn ngủ, đã ngủ thiếp đi mất.
Tôi mơ thấy một giấc mơ, trong mơ tôi quay trở lại thời cấp ba. Tôi len lén trộm bài tập của anh ấy chép, vào lúc tôi tưởng anh ấy sẽ mắng tôi, anh ấy lại lắc đầu bất đắc dĩ:
“Chỉ xem vậy có hiểu được không?”
“Không hiểu lắm.” Tôi ngoan ngoãn đáp lại anh.
“Vậy lần sau anh sẽ viết đơn giản hơn một chút.” Anh ấy lấy vở bài tập về, hôm sau lại nhét cuốn vở bài tập đã đổi cách giải vào trong cặp sách của tôi.
Lúc đó tôi thầm nghĩ, không biết một người đàn ông thanh lãnh lại dịu dàng như anh nếu thích một cô gái xong sẽ thành người như thế nào… Nếu tôi là người anh thích thì hay biết mấy.
Hình ảnh tiếp theo, anh đứng dưới gốc cây hòe trên sân thể dục, cúi đầu nói với tôi: “Anh thích em, Nguyễn Nguyễn.”