THỊNH VU - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-05-12 21:25:17
Lượt xem: 1,524
Vệ Sách gần đây quá khó khăn.
Vào triều thì nhiều lần bị đám triều thần do Hoắc Chương cầm đầu xa lánh.
Sau khi bãi triều còn phải uống thuốc, đáng tiếc thuốc kia chẳng có hiệu quả chút nào.
Vết mẩn đỏ trên người hắn bắt đầu mưng mủ, không thể ăn uống được gì, cả người gầy đi mấy vòng.
Không bao lâu, ngũ tạng hắn đau đớn, đầu thì choáng váng.
Sau khi trằn trọc khó ngủ suốt hai tuần, Vệ Sách rốt cuộc không nhịn được mà tìm ta.
Ban đầu, hắn bảo quản gia tới Hoắc phủ truyền lời, để cho ta đi Vệ gia giúp hắn chữa bệnh.
Ta không thèm để ý tới.
Lại qua hai ngày, hắn chạy đến Hoắc phủ tìm ta.
Lúc đó ta cũng không có ở nhà.
Con hẻm mà Hoắc Chương dẫn ta đi hôm đó tên là ngõ Tiêu Vĩ, người ở đó phần lớn là dân nghèo.
Bởi vì trong nhà nghèo túng không có tiền chữa bệnh, thường thường chỉ một lần bệnh nhẹ là có thể lấy đi tính mạng của những đứa trẻ ở đây.
Vì vậy, ta cách mỗi năm ngày sẽ tới xem bệnh miễn phí.
Lúc xem bệnh miễn phí có mấy cô nương tới hỏi ta, hình như là cảm thấy rất hứng thú với y thuật.
Ta nghĩ, không bằng thu các cô ấy làm đồ đệ, dạy các cô ấy một ít kỹ năng mưu sinh, nói không chừng ngày sau những cô nương này có thể ra khỏi ngõ Tiêu Vĩ.
Khi ta trở về phủ, Vệ Sách đã đợi ở cửa rất lâu.
Có lẽ là Vệ Sách sợ ta không chịu chữa trị, nên đã mời Vệ lão phu nhân làm thuyết khách, còn dẫn theo cả thứ muội.
"A Vu, mấy tên thái y kia quả nhiên vô dụng, nàng hãy cứu ta đi có được không?"
Vệ lão phu nhân tiến lên nói: "Hoắc phu nhân, Tiểu Sách cũng đã gầy thành như vậy rồi, hẳn là con cũng không đành lòng nhìn nó như vậy đúng chứ?"
Ta hơi sững sờ: "Cái này thì có liên quan gì đến ta đâu? Ta có cái gì mà không đành lòng?"
Sắc mặt Vệ lão phu nhân thay đổi, bà ta chỉ tay vào ta nói: "Ngươi cùng tiểu Sách đính hôn từ nhỏ, vậy mà bây giờ lại vô tình như vậy sao?"
"Thì sao? Hắn không phải đã cưới thứ muội của ta rồi hay sao?"
Lão phu nhân suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra: "Có phải trong lòng ngươi còn oán trách tiểu Sách cưới muội muội ngươi, nên mới không chịu ra tay cứu giúp đúng không?"
Bà ta vung tay lên: "Cái này không sao, chỉ là một thứ nữ mà thôi, quay về bỏ nàng ta là được."
Ta có chút ngạc nhiên. Đã sớm nghe nói Vệ lão phu nhân và cháu dâu không hòa thuận, thì ra là thật.
Thứ muội ở ngay bên cạnh, nghe xong thì chỉ tay vào bà ta tức giận nói: "Bỏ ta? Dựa vào cái gì mà bỏ ta?"
Lão phu nhân kêu lên "Ôi chao" một tiếng, kéo ống tay áo Vệ Sách.
"Tôn nhi ngoan, nhìn một chút tức phụ ngươi kìa, lại dám vô lễ với tổ mẫu như vậy!"
Thứ muội cũng kéo tay Vệ Sách: "Phu quân, là tổ mẫu nói muốn chàng bỏ thiếp trước!"
Bọn họ làm loạn như vậy, cửa phủ đã tụ tập rất nhiều bá tánh tới xem náo nhiệt.
Vệ Sách bị hai nữ nhân lôi kéo tới nhức hết cả đầu, chỉ đành phải trút cơn giận lên đầu thứ muội.
"Vân Sơ, tổ mẫu chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, nàng lại nói năng thô lỗ với trưởng bối như vậy, bị nói hai câu liền tức giận."
"Tính khí của nàng đúng là càng ngày càng kém. Ta vốn là thấy nàng dịu dàng lương thiện mới cưới nàng qua cửa, ai ngờ nàng lại biến thành bộ dạng này, khiến ta thấy hối hận rồi."
Vệ lão phu nhân cũng là người cay nghiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thinh-vu/chuong-9.html.]
"Đúng vậy, từ sau khi tiểu Sách nhà ta cưới cô liền mắc bệnh hiểm nghèo, nhất định là do cái đồ tai tinh nhà cô làm hại!"
Chiếc vòng cổ bằng hổ phách của Thứ muội lấp lánh ánh vàng dưới ánh mặt trời.
Nghe lời này, nàng ta bất chấp tất cả nói: "Ta còn chưa nói tôn tử bảo bối nhà bà đâu! Nhìn thì cũng tuấn tú lịch sự đấy, nhưng đêm tân hôn lại không lên được!"
Vệ Sách vốn là có thể. Chỉ là hắn năm xưa bị thương quá nặng, được ta cứu một mạng nhờ vào viên thuốc mà sư phụ để lại.
Là thuốc đều có ba phân độc. Thuốc này chí âm, tuy có thể cứu tính mạng hắn, nhưng tác dụng phụ cực mạnh, cần người bệnh mỗi tháng đều phải uống thuốc để từ từ giải độc.
Một khi ngừng thuốc, da thịt sẽ xuất hiện nhiều mảng phát ban, đợi đến khi lở loét, độc đã ngấm sâu vào tạng phủ.
Vệ Sách nghe thứ muội nói ra bệnh kín của hắn ở trước mặt mọi người thì cực kỳ tức giận, tát thứ muội một cái.
Hắn bây giờ bị bệnh, không có sức lực nên cái tát này cũng không nặng, nhưng đã hoàn toàn chọc giận thứ muội.
"Vệ Sách, chàng lại dám đánh ta!"
Nàng ta nhào tới trước mặt Vệ Sách, móng tay dài cắm thật sâu vào trong thịt hắn, đau đến mức hắn hít một hơi khí lạnh.
Vệ lão phu nhân thấy độc đinh của Vệ gia bị người bắt nạt, cũng lao lên đánh nhau với thứ muội.
Người vây xem càng ngày càng nhiều. Hoắc Chương vừa lúc về tới nhà, nói nhỏ ở bên tai ta: "Cái loại mặt hàng này mà cũng đáng để nàng nhớ nhung nhiều năm như vậy sao?"
"Tuổi trẻ chưa trải sự đời mà thôi, hắn che giấu rất giỏi."
Bọn họ đánh nhau loạn cả lên, chờ tới khi kịp phản ứng, đã nhìn thấy ta và Hoắc Chương đang ngồi ở trên ghế, bưng đĩa hạt dưa vừa nhìn vừa cắn.
Vệ Sách thẹn quá thành giận: "Thịnh Vu, nàng cứ đứng đó nhìn trò cười của ta thôi sao?"
Trong miệng ta vẫn đang nhai hạt dưa: "Không, ta rõ ràng là ngồi nhìn."
Người Vệ gia ầm ĩ một trận rồi mới chịu đi, bá tánh chung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ bóng lưng bọn họ, lén lút bàn tán chuyện Vệ Sách không lên được.
Hoắc Chương và ta tay nắm tay vào cửa, chàng cúi đầu vuốt tóc của ta ra sau tai.
"A Vu, danh tiếng của ta quá kém, ban đầu ta luôn cảm thấy không xứng với nàng. Còn Vệ Sách thì khác, hắn từng là công tử thế gia nổi danh trong kinh."
"Bây giờ nghĩ lại, thật may là nàng không gả qua đó."
Ta cười khẽ: "Ta trước kia cũng rất để ý danh tiếng. Nhưng sau khi bị Vệ Sách bôi đen danh dự, ngược lại không thèm để ý nữa."
"Hoắc Chương, nói bóng nói gió không thể g.i.ế.c được người, ít nhất không g.i.ế.c được ta."
Hoắc Chương ôm ta vào trong ngực: "Chỉ có kẻ mạnh mới không thể g.i.ế.c chết, cho nên A Vu của chúng ta là kẻ mạnh."
Hắn kéo ta đi vào trong phòng, sau khi thực tủy biết vị thì không chịu dừng lại dễ dàng nữa.
"A Vu, ta cũng rất mạnh."
Mơ mơ màng màng, ta cũng không biết hắn có ý ám chỉ hay không.
Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán ta.
"Thái Hậu gần đây ngày càng ngang ngược, Hoàng Thượng cũng sắp hành động rồi. A Vu, ta gần đây sẽ rất bận bịu."
Mấy ngày Tiếp theo, Hoắc Chương ngày nào cũng đi sớm về trễ.
Ta thường xuyên đi ngõ Tiêu Vĩ.
Có Một ngày, lúc ra cửa ta đột nhiên nhìn thấy có người quỳ xuống trước cửa Hoắc phủ.
Mặt trời quá chói, trong lúc nhất thời ta không thấy rõ người tới là ai.
Cho đến khi hắn lên tiếng ta mới biết là Vệ Sách.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức