Thiêu Thân - Phần 4
Cập nhật lúc: 2024-03-16 10:05:51
Lượt xem: 495
Quay trở về hiện tại.
Tôi không nói gì, chỉ nhấc vạt váy lên.
Vết sẹo ghê gớm và khủng khiếp lộ ra.
"Đây là những gì em nhận được sau khi ngã khỏi sân khấu chỉ để cứu em gái anh."
Chu Hoài Xuyên cau mày: "Bây giờ anh lật lại những chuyện này có vui không?"
"Tôi cần cô cứu tôi sao?"
Chu Thái Vy ngồi trên ghế sô pha đối diện, khinh thường nói: "Vả lại, ai biết cô có cố tình bán thảm hay không chứ!"
"Dùng một lần bị thương đổi lấy cơ hội bước chân vào một nhà giàu có như Chu gia, bất kể thế nào?"
Tôi nhìn Chu Hoài Xuyên: "Anh cũng nghĩ như vậy sao?"
Anh hơi nghiêng đầu, né tránh ánh mắt của tôi:
"Vy Vy vẫn còn nhỏ, Lâm Hinh, đừng để ý mấy lời của em ấy."
Bầu không khí đóng băng trong giây lát.
Tôi nhắm mắt lại, đứng dậy bỏ lên lầu mà không nói một lời.
Giọng nói bất mãn của Chu Thái Vy truyền đến sau lưng cô: "Anh, anh nhìn thái độ của cô ta đi, thật sự cho rằng em nợ cô ta sao?"
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
"Què thành như vậy, cô xứng đáng!"
Tôi quay lại phòng ngủ rồi kiểm tra kỹ một lượt.
Sau khi chắc chắn rằng Thẩm Hàng Châu đã dọn dẹp sạch sẽ sau khi rời đi mới yên tâm đi tắm.
Lúc ra khỏi phòng tắm, Chu Hoài Xuyên đã quay về phòng ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thieu-than/phan-4.html.]
Đứng trước tủ quần áo quay lưng về phía tôi.
Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại.
Tôi thấy anh đang cầm một chiếc vòng cổ kim cương màu xanh lá rất quen mắt trong tay.
Đó là món quà của Thẩm Hàng Châu trước khi rời đi.
Ngay lúc này, anh dựa vào tủ quần áo, ngón tay nghịch ngợm sợi dây chuyền.
"Lúc anh nhìn thấy nó trong buổi đấu giá,tanh đã nghĩ nó rất hợp với em, không nghĩ nhiều mà mua lại."
"Tặng cho em, xem như quà kỷ niệm cho ngày cưới lần thứ hai của chúng ta."
Tôi không nhịn được cười: "Chuyện xấu hổ như vậy, anh còn muốn có ngày kỷ niệm không?"
"Đúng là rất xấu hổ. Em thật dũng cảm theo đuổi tình yêu."
Thẩm Hàng Châu giống như một con cún con kiêu ngạo vẫy đuôi.
"Đúng rồi, món quà đại diện cho những lời chúc tốt đẹp, anh chỉ mong bản thân nhanh chóng c.h.ế.t đi."
Anh bước tới, cúi đầu hôn lên trán tôi.
Rồi rời đi không thèm nhìn lại.
...
Những mảnh ký ức này lóe lên trong tâm trí tôi nhưng rất nhanh đã biến mất.
Tôi lau tóc, bắt gặp ánh mắt tối tăm của Chu Hoài Xuyên.
"Đây hình như là sợi dây chuyền mà Thẩm Hàng Châu mua ở buổi đấu giá Hồng Kông tháng trước."
Hắn giơ sợi dây chuyền lên, mặt dây chuyền kim cương màu xanh lắc lư giữa không trung, ánh sáng lóe lên đến chói mắt.
"A Hinh, sao nó lại ở chỗ em?"