THIẾU NỮ HUYỀN HỌC CỐ VI - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-09-23 09:32:56
Lượt xem: 1,561
Hiệu trưởng trường tiểu học Hy Vọng đăng một bức ảnh cha tôi và các bạn nhỏ chụp chung.
Trong ảnh, cha tôi mặc chiếc áo vest rách rưới, vây quanh là một đám trẻ con, mỉm cười như một bông hoa sắp nở. Không hiểu sao khi nhìn thấy bức ảnh này, tôi chợt cảm thấy hơi nhức mắt. Tôi hít một hơi, không giấu được vẻ tự hào trong lời nói -
“Các cậu thấy không, Tàng Phong đại sư khẳng định không phải người xấu!”
Sau khi mọi người bắt đầu lên tiếng bảo vệ cha tôi trên Internet, chiều hướng dư luận cuối cùng đã thay đổi.
Tuy nhiên, nhiều người vẫn bàn tán, cho rằng cha làm tất cả những chuyện tốt đó chỉ để che đậy việc xấu của mình.
[Làm sao một lão đạo sĩ bói toán lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy để quyên tặng cho người khác? Thoạt nhìn có gì đó không ổn!]
[Có lẽ ông ta chỉ muốn làm việc thiện tích đức vì đã làm cướp mộ.]
[Chị Chân của trường chúng ta đều bị ông ta lừa gạt! Mọi người không biết đâu những món đồ cổ được cho là đã khai quang thực chất là tang vật của những vụ cướp mộ.]
Sau giờ học, tôi ngồi trong nhà ăn để lấy đồ ăn.
Nghe những tin đồn đó, tôi cảm thấy rất khó chịu.
Tôi đặt bát xuống, không ăn mấy miếng, chạy ra ngoài chỗ vắng người hơn rồi gọi lại cho cha.
Tôi gọi hai lần, không ai trả lời. Ngay khi tôi tưởng hôm nay vẫn không liên lạc được với cha thì cuộc gọi thứ ba thực sự đã được thực hiện.
“Này con gái, có chuyện gì vậy?” Giọng nói vui vẻ của cha cuối cùng cũng vang lên trong ống nghe. Tôi không thể kìm được trong giây lát nước mắt tự do rơi xuống.
Tôi không nói gì nên cha tôi tưởng tín hiệu không tốt nên lại hét thêm hai lần nữa -
"Alo? Con gái! Con có nghe thấy không?"
"Alo? Có ai ở đó không?"
Trưa hôm đó, cảnh sát ra một thông báo chính thức.
Người ta nói rằng ngày hôm đó cảnh sát đến Đạo quán không phải để bắt thủ lĩnh của băng nhóm tội phạm mà để yêu cầu Tàng Phong đại sư từ núi Ngọc Linh xuống giúp cảnh sát giải quyết vụ trộm cổ vật xuyên quốc gia này!”
“Đồng thời, việc cha tôi hỗ trợ cảnh sát giải quyết cũng bị tràn ra trên Internet.”
“Lớn nhỏ tổng cộng có hơn trăm mảnh!
Về mảnh ngọc Như Ý, cuồi cùng cũng điều tra được. Hóa ra "Tàng Phong đại sư" mà mẹ Chân vất vả nhờ người tìm kia thực ra là giả. Anh ta đã bị cảnh sát tống vào tù.
Cha tôi đã được trao Huân chương Danh dự và được chụp ảnh với cảnh sát.
Tôi nhìn ông già nhỏ bé trong bức ảnh được bao quanh bởi một đám cảnh sát cao và chân dài, mắt tôi lại đỏ hoe.
Tôi thật tự hào.
8.
Gần đến ngày kỷ niệm trường, các lớp đang tích cực chuẩn bị.
Lớp chúng tôi không được chọn tham gia cuộc thi tài năng nên Hồ Lệ đề nghị chúng tôi chỉ cần dựng một quầy bán phụ kiện tại hội chợ kỷ niệm trường, số tiền kiếm được có thể cùng cả lớp đi ăn thịt nướng.
Tôi bấm ngón tay của mình.
Vâng, có lợi có danh.
“Bán!” Tôi quả quyết gật đầu.
Lễ kỷ niệm trường rất sôi động. Đặc biệt đối với gian hàng trong lớp chúng tôi, đã có một hàng dài người xếp hàng ngay cả trước khi gian hàng mở cửa.
Nhưng mọi người đến đây không phải vì đôi bông tai hay nhẫn mà vì tôi.
Đương nhiên, đây cũng là ý tưởng của Hồ Lệ.
Họ nói sẽ bán kèm theo khuyến mãi, mua ba tặng một, và món quà sẽ là bùa tôi làm.
Bùa học thuật, bùa sức khỏe, bùa cao quý, bùa hòa bình... mọi thứ đều có sẵn.
Nhìn thấy đồ trang trí chúng tôi vừa đặt trên bàn lại hết sạch, trong khi quầy hàng của các lớp khác gần như trống rỗng, Hồ Lệ cười tươi đến khóe miệng gần như dính vào lông mày.
"Vi Vi, chỉ có thể là cậu! Lần này lớp chúng ta nhất định sẽ giành được hạng nhất!"
Tôi quên nói, gian hàng nào kiếm được nhiều tiền nhất cũng sẽ được thưởng.
Tinh thần chiến đấu của mọi người đều rất cao. Tuy nhiên, ngay lúc chúng tôi đang chuẩn bị tiếp tục chất hàng thì đột nhiên có một lượng người đông lên, tất cả học sinh đều ùa về phía cổng trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thieu-nu-huyen-hoc-co-vi/chuong-6.html.]
Những sinh viên vẫn đang xếp hàng trước quầy hàng của chúng tôi bỗng biến mất không thấy bóng dáng.
"Chuyện gì vậy? Không phải gặp trúng đối thủ rồi chứ?"
"Tôi cũng không biết, chúng ta cũng ra xem sao?"
"Được rồi."
Chúng tôi thu dọn đồ đạc, đi theo đám đông về phía cổng trường.
Cổng trường.
Những hàng xe sang lấp đầy sân bóng rổ.
Đầu người chen chúc đen nghịt, tôi cùng Hồ Lệ không đủ cao nên không ai có thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra trước mặt.
Tuy nhiên, tôi thấy nhiều phóng viên cầm “súng dài và pháo ngắn” bên cạnh, dùng hết sức lao về phía trước.
Qua khoảng trống giữa đám đông, tôi nhìn thấy một tấm thảm đỏ dài được trải ra trước cửa.
Một lượng lớn lãnh đạo trường đang đứng bên cạnh tấm thảm đỏ, như thể họ đang chờ đợi một sự kiện lớn nào đó.
Hồ Lệ tò mò đến mức kéo tôi về phía trước.
Tôi bị cô ấy kéo vào đám đông, giày của tôi gần như tuột ra. Cuối cùng chúng tôi cũng tới được cửa.
Lúc này, một chiếc ô tô đã dừng trước cổng trường. Trước khi những người trong xe bước xuống xe, hiệu trưởng đã vội vàng chào đón.
"Vương đổng, đại sư, đại sư tới rồi à?"
Vương đổng cau mày, trên mặt lộ ra vẻ phàn nàn.
"Lão Trương, không phải tôi nói ông! Tôi đã tốn rất nhiều công sức mời đại sư tới đây, đã dặn phải giữ im lặng! Tại sao lại có nhiều người ở đây như vậy."
“Xin lỗi Vương đổng, tôi nghe nói đại sư đến rất vui... Thế là tối qua lúc ăn cơm tôi uống thêm vài ly, đem chuyện này nói với vài người bạn. Tôi cũng không nghĩ tới... sao lại có nhiều người như vậy!”
Khi nghe Vương đổng và hiệu trưởng nói chuyện, tim tôi lỡ nhịp.
Đặc biệt là khung cảnh này, những chiếc xe này, và những người ngồi trong xe này... tôi đều trông quen quen.
Tôi chưa kịp phản ứng thì chiếc ô tô đỗ trên thảm đỏ đã mở cửa. Một bóng người mặc chiếc áo choàng màu xanh nước biển mà tôi rất quen thuộc bước ra khỏi xe…
Trời ơi! ! Đó không phải là Tàng Phong đại sư sao!
"Là ông ấy, là ông ấy! Tôi đã từng nhìn thấy ảnh của ông ấy trên Internet trước đây!"
"Làm sao ông ấy lại đến trường chúng ta? Thật tuyệt vời! Ôi trời, tôi không phải đang mơ chứ..."
Các sinh viên đều ríu rít, họ còn phấn khích hơn cả việc nhìn thấy minh tinh.
Chỉ có tôi là người duy nhất đứng bất động ở đó, trong lòng kêu cứu.
Cứu mạng!
Cha tôi vậy mà đến trường!
Cứu mạng!
Còn làm đến khoa trương như vậy.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Cứu mạng!
Hiện tại trốn thoát còn kịp không?
Vừa quay lại, tôi đã nghe thấy giọng nói vang dội của cha -
"Con gái! Đừng chạy!"
"..."
Được lắm, ông già!!
Đám đông ồn ào vừa rồi đột nhiên im lặng, mọi người quay lại nhìn tôi.
Hồ Lệ ở bên cạnh càng sửng sốt hơn.
"Cố Vi Vi! Thì ra cậu là con gái của Tàng Phong đại sư!!!”