Thiếu Niên Lang, Anh Nhi Của Chàng Đến Đây - Chương 07
Cập nhật lúc: 2024-06-02 19:35:20
Lượt xem: 847
"Huệ quý nhân, nếu ngươi muốn cây trâm của bổn cung thì bổn cung cho ngươi là được mà, đừng học theo một số kẻ làm chuyện trộm cắp chứ."
Huệ quý nhân quỳ dưới đất, siết chặt vạt áo của mình, nước mắt lưng tròng, đau khổ cầu xin.
"Hoàng hậu nương nương, thần thiếp thật sự không làm ạ."
Nhưng Văn đáp ứng chó cậy thế chủ vội vàng ra lệnh cho đám thái giám kia:
"Còn ngẩn ra đó làm gì, không mau lục soát người nàng ta tiếp đi?"
Ta lạnh mặt, bước lên trước.
"Dừng lại."
Đôi mắt vốn như tro tằn của Huệ quý nhân bỗng dưng sáng lên.
Nàng ấy vừa lăn vừa bò tới bên chân ta, run rẩy ôm lấy ta, khóc tới mức thở hổn hển:
"Vinh phi nương nương, thần thiếp thật sự không trộm mà."
Ta đưa mắt nhìn nàng ấy với vẻ an ủi.
"Bổn cung tin ngươi."
Sau đó ta ngẩng đầu nhìn Văn đáp ứng, nhếch môi cười khẩy:
"Văn đáp ứng, rõ ràng mấy năm trước ngươi cũng bị người ta vu oan trộm than kia mà, sao không nghĩ rằng bây giờ Huệ quý nhân cũng bị oan như ngươi năm xưa chứ?"
Văn đáp ứng co rúm lại, mặt căng thẳng, dõng dạc nói:
"Sao nàng ta có thể so với ta được?!"
Văn đáp ứng chính là người như vậy.
Nếu mình đã từng mắc mưa thì phải đi xé ô của người khác, còn muốn giáng mưa đá xuống cho người khác.
Ta cười khẩy, thản nhiên rút một cây trâm hình bướm phượng được mạ vàng và khảm hồng ngọc từ trên đầu xuống, đưa cho Hoàng hậu.
"Trùng hợp thay, vừa rồi thần thiếp mới nhặt được cây trâm, không biết có phải là cây mà Hoàng hậu nương nương làm rơi hay không?"
Mắt Hoàng hậu tối sầm, vẻ mặt lặp tức trở nên rất tệ.
Có lẽ nàng ta cũng nhận ra rồi.
Ban đầu cây trâm này vốn có hai cây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thieu-nien-lang-anh-nhi-cua-chang-den-day/chuong-07.html.]
Nhiều năm trước, Hoàng thượng thưởng cho Hoàng hậu và Quý phi mỗi người một cây.
Quý phi đeo chán rồi, bèn tặng cho ta.
Nhưng không ngờ hôm nay nó lại vô tình có ích như thế.
Mặc kệ có phải Hoàng hậu làm mất cây trâm này hay không, chỉ cần ta khẳng định nhặt được cây trâm này là được.
Hoàng hậu sẽ không ngu ngốc đến mức mượn chuyện này để tiếp tục làm lớn chuyện.
Nàng ta không muốn Hoàng thượng thấy cây trâm này rồi nhìn vật nhớ người.
Thấy Hoàng hậu không nói lời nào, Văn đáp ứng bắt đầu sốt ruột.
"Tỷ tỷ..."
Hoàng hậu bĩu môi, nghẹn cục tức vào trong, bỏ mặc Văn đáp ứng ở lại rồi nhanh chóng rời đi.
Ta đắc ý hất cằm lên.
"Văn đáp ứng, còn không mau đuổi theo chủ tử của ngươi đi?"
Văn đáp ứng cắn môi, vừa không dám nổi nóng vừa phải khom lưng uốn gối hành lễ với ta xong mới có thể đi.
Nhìn cái vẻ ấm ức kia đi, sao ta thấy hả dạ quá đi mất.
Huệ quý nhân dập đầu cảm tạ ta.
"Đại ân đại đức của Vinh phi nương nương, thần thiếp xin được khắc ghi cả đời."
Ta học theo cách Huệ quý nhân đối xử với ta ở kiếp trước, vươn tay đỡ nàng ấy lên, dùng tay lau khô nước mắt trên khóe mắt nàng ấy.
"Đừng khóc."
"Nếu họ còn bắt nạt ngươi, thì ngươi cứ tới tìm bổn cung."
10.
Quý phi đã qua đời được nửa tháng nhưng Hoàng đế vẫn còn ủ rũ không vui.
Nhân cơ hội này, ta đề nghị dẫn Hoàng đế đi dạo trong Ngự Hoa Viên để giải sầu, nhưng thực ra ta cố ý dẫn dụ ngài đi về phía Khôn Ninh Cung.
Người ta cài vào trong Khôn Ninh Cung báo cho ta biết, mấy ngày nay, ngày nào Văn đáp ứng cũng hát hí kịch để làm Hoàng hậu vui.
Cảnh hay như vậy, sao có thể để có hai người họ xem được?