Thiều Hoa Thán - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-10-04 16:24:23
Lượt xem: 1,041
Ta nói chờ thêm một thời gian nữa, sẽ cưới cho Từ tướng quân một người vợ tốt!
Ông mãi một mình như vậy thì sao được!
Từ tướng quân từ chối, vợ ông năm xưa đang mang thai sáu tháng, bị quân Bắc lăng nhục đến chết.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ông nói nếu không phải Nam quốc còn có Thiều Hoa công chúa sống sót, bọn họ còn có hy vọng, thì ông đã sớm tự sát theo vợ rồi.
Ta gật đầu, không ép ông nữa.
Áo không bằng mới, người không bằng cũ, vẫn là người xưa tốt.
Ta cảm thấy hình như mình cũng khóc rồi.
Trên đài cao chỉ còn lại sự trống rỗng, ta thật sự rất nhớ A Chiêu!
Vị thái tử Ngụy Chiêu của ta, người phong quang tễ nguyệt, tình thâm mà mệnh bạc.
Chết đi khi tuổi xuân đang phơi phới.
Nhưng cả đời này ta sẽ luôn nhớ đến hắn.
Ta lệnh cho Tiêu Khải chuyển hết châu báu trong hoàng cung ra ngoài, rồi phóng hỏa thiêu rụi cung điện chất chứa bao ân oán tình thù của hai triều đại này.
Tuy hành động này không ổn thỏa, nhưng ta vẫn làm vậy.
Ta muốn xóa sạch dấu vết của nhà Ngụy, như thể có thể gột rửa tội lỗi trên người mình vậy!
Ta xây dựng lại triều đình mới ở Thanh Châu, một cung điện mới cũng mọc lên.
Mọi việc đâu vào đấy, ta đón đứa con mồ côi của Hiến vương về bên mình, nhận làm con nuôi.
Sau đó luận công ban thưởng, Từ tướng quân được phong làm Đại Tư Mã, Tiêu Khải phong làm Tả tướng quân, hai người cùng ta thống lĩnh binh mã thiên hạ.
Các quan văn cũng được phong thưởng, Hàn Dực được ta phong làm Thái phó.
Nhưng con trẻ còn nhỏ, hiện giờ hắn chủ yếu giúp ta chăm sóc con cái.
Để một người nam nhân chưa từng thành thân giúp chăm sóc con cái, lập tức xuất thân của con gái ta lại bị người ta bàn tán xôn xao.
Đối với việc này, Hàn Dực mím môi, không tỏ ý kiến.
Tiêu Khải thì vung tay lên, bảo con gái ta, Tri Điều, gọi hắn là cha.
Ta lười để ý đến những hành động trẻ con này của bọn họ.
Ta căn bản không quan tâm đến những lời đồn đại đó, cũng sẽ không cố ý che giấu thân thế của Tri Điều.
Ta đã là đế vương, nắm giữ quyền lực thiên hạ.
Ta sẽ khiến người trong thiên hạ tôn kính con gái ta như tôn kính ta, cho Tri Điều sự bảo vệ tốt nhất trên đời.
Nhìn vương triều ngày càng hưng thịnh, Tri Điều của ta ngày một lớn khôn.
Hình như cuộc sống lại có hy vọng rồi.
Chỉ là mùa xuân năm Chiêu Minh thứ năm, trong giấc mộng lại gặp được cố nhân.
Sáng sớm hôm sau, ta nhờ Hàn Dực mang tro cốt của A Chiêu từ lăng mộ nhà họ Ngụy về bên cạnh ta thờ phụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thieu-hoa-than/chuong-13.html.]
Nơi cao không tránh khỏi lạnh lẽo, những ngày này phải có A Chiêu bầu bạn, ta mới yên lòng.
Ngoại truyện:
Ta tên là Mục Tri Điều, ta có một người mẹ phong hoa tuyệt đại, tên người là Thiều Hoa, là nữ đế của triều Mục.
Trong lời đồn, cha ta là đại tướng quân Tiêu Khải, theo lời cha ta tự nói là vậy.
Nhưng sự thật không phải thế, ta đã sớm biết cha ruột mình là ai.
Người là thái tử Ngụy Chiêu của triều đại trước, ta cùng mẫu hoàng thờ phụng bức họa của người.
Con gái giống cha, ta và người, trông rất giống nhau.
Nhưng so với người trong tranh, tình cảm của ta với Tiêu lão cha còn sâu đậm hơn.
Ta gọi Tiêu đại tướng quân là cha, không phải vì người là cha ta trong lời đồn.
Mà là vì Tiêu lão cha đối xử với ta quá tốt, người gần như gánh vác tất cả trách nhiệm của một người cha, thậm chí vì ta mà cả đời không cưới vợ.
Mẫu hoàng của ta là một vị vua rất tuyệt vời.
Dưới sự cai trị của người, Cửu Châu thống nhất, dân chúng an cư lạc nghiệp, cuộc sống rất sung túc.
Mẫu hoàng xinh đẹp, nhưng uy nghiêm của người khiến người ta gần như quên mất dung mạo ấy.
Trong triều không có thần tử nào không sợ thủ đoạn sấm sét của người, nhưng người lại là một người mẹ hiền từ.
Mẫu hoàng chưa bao giờ cười với người khác, người chỉ cười với mình ta.
Nhưng đôi khi ta cảm thấy không phải người đang cười với ta, mà là đang mỉm cười với cố nhân thông qua ta.
Người rất cô đơn, ta rất đau lòng cho người.
Mẫu hoàng cho ta thân phận tôn quý nhất thế gian, đãi ngộ tốt nhất, sự thiên vị rõ ràng nhất.
Nhưng ta cảm thấy mẫu hoàng không có gì cho riêng mình cả.
Người chỉ biết cống hiến cho thiên hạ, cho ta, còn bản thân thì chẳng cần gì.
Ngay cả các nhà sư tu hành trong chùa còn sống tự tại hơn người.
Vì được hoàng đế coi trọng, ta từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp phải chuyện gì phiền lòng, nhưng gần đây ta có một chuyện rất rất buồn.
Ta phát hiện mình yêu hoàng huynh.
Ta tưởng mình đã che giấu rất kỹ, nhưng mẫu hoàng quá quan tâm ta, khi ta vui vẻ, người sẽ không để ý đến ta.
Hiện tại ta ăn không ngon ngủ không yên, mẫu hoàng tức giận rồi.
Người đang tức giận chính mình, từ nhỏ đến lớn ta có gì không ổn, người luôn tìm nguyên nhân từ bản thân trước.
Cho nên tất cả mọi người đều sợ người, ta thì không sợ, thậm chí có lúc, ta cảm thấy người là người bạn tốt nhất trên đời này của ta.
Người sẽ kiên nhẫn lắng nghe tất cả những lời ta nói, rồi giúp ta giải quyết từng việc một.
Vì vậy sau vài lần do dự, ta đã thẳng thắn với mẫu hoàng.