Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiếu Gia Xã Hội Đen Vừa Động Lòng Đã Run Tay Không Cầm Nổi Súng - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-01-29 02:10:04
Lượt xem: 120

"Ngủ đi em." Anh dịu dàng dỗ dành cô gái đó.

Tôi lập tức tê dại từ đầu đến chân, đến thở cũng quên mất.

Tôi cúp máy ngay lập tức, rồi ngồi thẫn thờ bên cửa sổ.

Cuối cùng, trong nước mắt, tôi điên cuồng xóa hết mọi liên lạc của anh.

Anh nói rồi, anh chán rồi.

Người như anh, sao có thể vì một người mà dừng lại chứ?

Tôi và anh hoàn toàn khác biệt, chẳng thể nào đi đến cuối cùng.

Vậy tại sao, chia tay vẫn đau đến thế?

39

Khóc hết một đêm, tôi quyết định buông tay.

Tôi bắt đầu lao vào học tập, rảnh rỗi thì đến phòng khám của ông ngoại phụ giúp, lấp đầy quỹ thời gian của mình.

Cuối cùng, khi nghe người ta nhắc đến anh, tôi cũng chỉ thấy nhói đau thoáng qua.

Lâm Xảo và Tiêu Tử Diệp trở thành bạn bè.

"Tớ cảm thấy cậu ấy không thích tớ, thôi thì, người yêu còn chia tay được, làm bạn bè, cậu ấy sẽ luôn tốt với tớ." Lâm Xảo khẽ nói với tôi, "Cậu ấy đồng ý cho tớ đến công ty họ thực tập, cậu có muốn đi không?"

"Thôi, tớ định tốt nghiệp sẽ mở một phòng khám thú y."

Suốt năm đó, tôi dồn sức chuẩn bị cho phòng khám.

Trong khoảng thời gian này, mọi tin tức về Lục Tử Kiêu đều là do Tiêu Tử Diệp kể lại.

Nghe nói, công việc làm ăn của anh ấy ngày càng phát đạt.

Chắc là nhờ hợp tác với doanh nghiệp hùng mạnh của gia đình vợ anh ấy.

Lần duy nhất tôi ở gần Lục Tử Kiêu nhất là ở quán bar.

Lúc ấy tôi, Lâm Xảo và Tiêu Tử Huyên cùng một nhóm người đang uống rượu.

“Anh ấy thanh toán rồi.” Tiêu Tử Diệp tuy không nói rõ là ai, nhưng tôi và Lâm Xảo đều lập tức hiểu ra, là Lục Tử Kiêu.

“Vậy thì cảm ơn anh ấy nhé, mình phải uống nhiều thêm chút nữa.” Tôi cười nói rồi nâng ly.

Tối hôm đó, Tiêu Tử Diệp vẫn giúp tôi đỡ rượu.

“Bây giờ tôi… căn bản không còn là gì của anh ấy nữa, anh không cần phải giúp em đỡ rượu đâu.” Tôi cười nói với anh ta.

Anh ta vẫn cầm lấy ly rượu trước mặt tôi. “Thật sao? Sao em biết tôi làm vậy là vì anh ta? Không thể là vì anh muốn sao?”

Khi nói câu này, ánh mắt anh ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi.

Nhìn đến mức tôi thấy chột dạ.

Thực ra tôi đã sớm cảm thấy Tiêu Tử Diệp có gì đó không đúng.

Trước đây, anh ta chơi với nhóm chúng tôi hoàn toàn là vì nể mặt Lục Tử Kiêu, ngay cả việc thường xuyên giúp tôi đỡ rượu, đưa tôi về nhà cũng đều là vì Lục Tử Kiêu.

Nhưng bây giờ tôi và Lục Tử Kiêu chẳng còn chút quan hệ nào nữa, vậy mà anh ta lại càng ngày càng xuất hiện nhiều hơn trước mặt tôi, thật sự rất khó hiểu.

“Anh say rồi đấy.” Tôi cười gượng hai tiếng cho đỡ ngượng, định lảng sang chuyện khác.

“Cũng hơi hơi.” Anh ta cười nhẹ.

Tối đó về nhà, Tiêu Tử Diệp vẫn đưa Lâm Xảo về trước rồi mới đưa tôi.

Lúc xuống xe, tôi không nhịn được nữa, thẳng thắn nói với anh ta:

“Tiêu Tử Diệp, sau này anh không cần đưa tôi về nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thieu-gia-xa-hoi-den-vua-dong-long-da-run-tay-khong-cam-noi-sung/chuong-17.html.]

“Sao vậy? Đưa về cũng không được nữa à? Không có Lục Tử Kiêu rồi thì chúng ta thành người dưng luôn sao? Tuyệt tình thế?”

“Không phải.” Tôi chỉnh trang lại quần áo, rồi mới lên tiếng, “Lâm Xảo có ý với anh, chúng ta nên giữ khoảng cách.”

Lâm Xảo ngoài mặt nói đã không theo đuổi Tiêu Tử Diệp nữa.

Nhưng người tinh ý đều nhìn ra, Lâm Xảo vẫn thích anh ta, chỉ là vì anh ta không đáp lại, cho cô ấy một cái cớ để rút lui mà thôi.

Anh ta ngẩn người ra.

“Ồ.” Anh ấy đột nhiên cười, “Trước kia có Lục Tử Kiêu, anh phải giữ khoảng cách với em, bây giờ có Lâm Xảo, anh cũng phải giữ khoảng cách với em, tại sao anh phải nghe bọn họ?”

“Anh!”

“Trần Song, hôm nay là sinh nhật tôi.”

“Hả?”

Sao mọi người đều không biết nhỉ?

Tối nay lúc chơi cùng nhau, anh ta cũng không nói gì mà.

“Còn nhớ em từng nói muốn bù đắp cho anh một lần không?” anh ta cười nhìn tôi.

“Không nhớ.”

“Chính là…” Anh ta đột nhiên ghé sát lại, hôn nhẹ lên má tôi.

Tôi giật mình lùi lại mấy bước.

“Coi như quà sinh nhật vậy.” Anh ta cười nói, rồi vẫy tay chào tôi.

Để tôi lại một mình đứng ngây ra đó, vừa tức vừa bối rối, không biết phải làm sao.

Tôi vừa định đi thì…

Một chiếc xe từ trong bóng tối lao ra, “Rầm” một tiếng, đ.â.m vào xe của Tiêu Tử Diệp.

40

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Vì khoảng cách quá xa, tôi không nhìn rõ.

Đang lúc tôi kinh hãi, mắt tôi bị một bàn tay che lại.

“Lục Tử Kiêu!”

Dù không nhìn thấy, phản ứng đầu tiên của tôi vẫn là anh.

“Có phải anh không? Đồ khốn! Anh đã làm gì Tiêu Tử Diệp?”

Chiếc xe đó chắc chắn là do anh sai người làm.

Anh không nói gì, chỉ che mắt tôi, trên môi tôi bỗng cảm nhận được hơi ấm...

Tôi càng giãy giụa, anh càng hôn mạnh bạo hơn.

"Lục Tử Kiêu, anh buông tôi ra." Tôi bật khóc.

Chia tay là anh nói, anh cũng đã đính hôn với người khác rồi, bây giờ lại đối xử với tôi như vậy là sao?

"Không buông, không muốn buông, Song Song..." Anh ôm lấy đầu tôi, giọng nói nghẹn ngào đầy giận dữ. "Anh sắp điên rồi."

Tôi lập tức đẩy anh ra.

Chát! Tôi tát anh một cái.

"Anh muốn điên thì điên một mình đi, sao lại muốn kéo tôi theo hả?" Tôi không kìm được nữa, vừa khóc vừa nói. "Đồ khốn!"

"Đừng khóc..." Anh đưa tay muốn lau nước mắt cho tôi.

Tôi quay mặt đi, không cho anh chạm vào.

Loading...