Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên kim thật quá ngầu - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-05-14 00:38:50
Lượt xem: 7,071

14

Cố Mục Thâm bước vào, phía sau là một đám trợ lý tay bưng, hộp quà nối đuôi nhau đi vào.

Anh ấy lạnh lùng nhìn chằm chằm ba tôi: "Ông muốn làm gì?"

Giọng nói lạnh lẽo, hàn khí thấu xương!

Ba tôi lập tức sợ hãi, nịnh nọt nói: "Cố tam gia, tôi đang dạy dỗ con gái, ngài sao lại rảnh rỗi đến đây?"

Thẩm Hi kích động tìm kiếm trong đám đông, một lúc sau, thất vọng nói: "Sao Cố Khai không đến?"

Ba mẹ cũng ngẩn người một lúc, sau đó lại vui vẻ cười toe toét.

Cũng phải, Cố Khai chỉ là Thái tử gia, nhưng người nắm quyền thực sự của nhà họ Cố là Cố tam thúc, Cố Mục Thâm.

Anh ấy đích thân đến đây, chắc chắn là càng coi trọng Thẩm Hi hơn, nụ cười hằn rõ cả nếp nhăn trên mặt.

Mẹ tôi nịnh nọt nói: "Cố tam thiếu, đường xa vất vả rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút."

Ba tôi cũng xoa tay, kích động nói: "Đúng, đúng, nếu biết là ngài đích thân đến, chúng tôi nhất định sẽ ra ngoài nghênh đón, thật thất lễ."

Cố Mục Thâm hoàn toàn không để ý đến bọn họ, đi thẳng về phía tôi, nhỏ giọng hỏi bên tai tôi: "Hết giận chưa?"

Cố ý nói giọng nũng nịu để dụ dỗ tôi, tôi không nhịn được cong môi, khẽ gật đầu.

Ra hiệu cho anh ấy, màn anh hùng cứu mỹ nhân xuất hiện rất đúng lúc. Vì giọng anh ấy rất nhỏ, nên mọi người cũng không để ý, tưởng anh ấy muốn ngồi xuống ghế sofa phía sau tôi, vừa hay đi ngang qua tôi mà thôi.

Khí chất của Cố Mục Thâm rất mạnh mẽ, anh ấy cởi cúc áo vest, lười biếng ngồi xuống ghế sofa, tay còn đặt lên thành ghế, dáng vẻ ung dung, thong thả, khiến người ta lầm tưởng anh ấy mới là chủ nhân của ngôi nhà này.

"Hôm nay tôi đến đây là thay mẹ tôi tặng quà."

Lời vừa dứt, các trợ lý liền đặt quà lên bàn.

Hộp quà được mở ra, bên trong là vòng tay, ngọc bích cực phẩm, còn có một bức tượng Phật Quan Âm bằng ngọc rất lớn, đá sapphire quý hiếm... Mọi người xung quanh đều hít vào một hơi.

Thẩm Hi đã hoa cả mắt, nước miếng chảy ròng ròng.

Ánh mắt ba mẹ cũng tràn đầy kinh ngạc và tham lam, đây chính là nội tình của nhà họ Cố, quà gặp mặt tùy tiện tặng cũng đắt đỏ như vậy.

Cố Mục Thâm nhìn tôi, khẽ cười: "Còn hài lòng không?"

Thẩm Hi vội vàng gật đầu: "Hài lòng, hài lòng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thien-kim-that-qua-ngau/chuong-10.html.]

Cô ta cầm một chiếc vòng tay lên, định đeo vào tay, Cố Mục Thâm nhướng mắt, lạnh lùng nói: "Bỏ xuống."

Thẩm Hi sợ đến run người, vội vàng bỏ vòng tay xuống, trong nháy mắt, hốc mắt đỏ hoe, uất ức nói: "Đây không phải là tặng cho con sao? Con đeo thử một chút thì sao chứ?"

Mẹ tôi cũng đau lòng nói: "Đúng vậy, đều là tặng cho Hi Hi."

Cố Mục Thâm nhướn mày, ánh mắt mang theo vẻ trêu tức liếc nhìn bọn họ: "Hừ, các người còn dám nghĩ!"

Ba tôi nghi ngờ hỏi: "Ý gì? Cậu không phải đến cầu hôn Hi Hi nhà chúng tôi sao?"

Cố Mục Thâm nhướng mắt, cẩn thận đánh giá bọn họ: "Não các người có vấn đề à?"

Một câu nói, khiến cả phòng khách rộng lớn trong nháy mắt yên tĩnh lại, mọi người thậm chí không dám thở mạnh.

Tôi tùy tiện nghịch bức tượng Phật Quan Âm bằng ngọc.

Mẹ tôi vội vàng quát: "Thẩm Ân, bỏ xuống cho mẹ! Làm hỏng, mười đứa con cũng không đền nổi!"

Tôi khinh thường cười một tiếng, còn cố ý tung lên tung xuống.

Khiến bọn họ sợ đến mức trố cả mắt.

Đúng lúc ba tôi định lên tiếng, Cố Mục Thâm chậm rãi nói: "Đừng nói là mười đứa, một trăm đứa Thẩm Ân nhà tôi cũng có thể đập!"

Nói xong, anh ấy lại cưng chiều nhìn tôi: "Ân Ân, quà lần này em có thích không?"

Tôi cười đến mức cong cả mắt: "Cũng tạm, lần này chất lượng cũng được."

Cố Mục Thâm lúc này mới hài lòng nói: "Em thích là được."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Trong nháy mắt, mọi người đều ngây người.

Ba tôi là người đầu tiên phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: "Thẩm Ân, sao con lại quen Cố tam thiếu?"

Tôi tùy tiện nghịch đồ trang sức, nhìn sắc mặt tái nhợt của mẹ tôi và Thẩm Hi, mỉm cười nói: "Quen ở trong làng, chắc cũng được mười năm rồi."

Cố Mục Thâm ở bên cạnh sửa lại: "Mười ba năm hai tháng."

Tôi không nhịn được bật cười: "Anh nhớ rõ thật đấy."

Cố Mục Thâm nhướn mày, có chút đắc ý: "Ừm, toán học của anh cũng rất tốt."

Nói trắng ra, hơi si tình!

Loading...