Thiên kim thật giả - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-06-08 11:33:51
Lượt xem: 1,853
20.
Thư ký Tiểu Triệu là tâm phúc của bà ngoại tôi, bà ấy cực kỳ ghét ông ngoại và bố tôi, cũng như mẹ con Trần Bình.
Vì vậy, bà ấy rất quan tâm đến tình hình gia đình họ.
Và mỗi lần đều tám chuyện với tôi.
Nghe nói.
Bố tôi tìm được một công việc tài chính, mỗi ngày đi sớm về muộn, 24 giờ phục vụ khách hàng.
Trong đầu chỉ nghĩ đến việc trả nợ.
Trần Bình không làm việc nhà, không chỉ không đi làm mà còn thuê người giúp việc.
Lời thường nói là: "Tôi khó khăn lắm mới tìm được cha ruột, sau này phải hưởng phúc, kết quả là..."
Mỗi lần nói vậy, ông ngoại đều đau lòng, rồi bù đắp cho họ, dung túng họ.
Trần Gia cũng là kẻ gây rối, không ngày nào yên ổn.
Giờ đây, gánh nặng chi phí sinh hoạt hoàn toàn đặt lên vai ông ngoại.
Ông ngoại có thể làm gì đây?
Ông vốn sinh ra để hưởng thụ.
Nhưng.
Trần Bình là con gái của ông!
Là con gái của ông và người ông yêu!
Ông không thể để Trần Bình chịu khổ, vì vậy đã bán đi nhiều thứ có giá trị để duy trì cuộc sống.
Giúp con rể trả nợ...
Thật đáng buồn.
Khi còn trẻ không biết đến khổ cực, khi về già lại phải hy sinh đồ vật quý giá vì thế hệ sau.
Nghe nói, nếu cứ tiếp tục thế này, có lẽ ngay cả biệt thự cũng không giữ được.
21.
Thực ra.
Tôi luôn tò mò về một điều.
Có lần, tôi tìm cơ hội hỏi mẹ.
"Mẹ, con nhớ mẹ và bố chưa bao giờ làm chứng nhận tài sản trước hôn nhân mà."
Hơn nữa.
Tôi nhớ bà ngoại đã mắng mẹ vì chuyện này.
Quá tin tưởng đàn ông, tin vào tình yêu.
Nhưng mẹ vẫn kiên quyết.
Nói thẳng ra.
Trong tình cảm, mẹ tôi là người rất chân thành.
Bố tôi mãi mãi nợ mẹ.
Nhưng giờ đây.
Mẹ lại nói với tôi: "Đừng học mẹ, mẹ đã quá ngu ngốc khi đó."
"Vì tin đàn ông ạ?"
"Không phải."
"Tin vào tình yêu?"
"Cũng không phải."
Mẹ tôi cười bất lực và nói với tôi,
"Chúng ta càng thích một người, lòng tự trọng càng cao, không muốn để lộ điểm yếu, cũng không muốn chiếm lợi, cũng không cho mình cơ hội chiếm lợi..."
"Điều này, mẹ đã không sớm hiểu ra."
Không sao.
Ít nhất mẹ đã dạy con, phải không?
Nhưng.
"Mẹ vẫn chưa nói cho con! Chứng nhận tài sản trước hôn nhân từ đâu mà có?!"
"Tất nhiên là do bố con tự ký."
"...Bà ngoại đã có kế hoạch từ trước?"
"Không, là ông ngoại con."
Mười tám năm trước.
Mẹ vẫn là cô con gái được ông ngoại yêu thương nhất.
Ông lén mẹ, ép bố làm chứng nhận tài sản trước hôn nhân, chỉ vì không muốn con gái bị thiệt thòi.
Nhưng đời người đúng là trớ trêu.
Ông đã tự hại mình.
"Chuyện bí mật của ông ngoại, sao mẹ biết?"
"Mẹ đoán được, ông là người như vậy mà..."
Mẹ nhắc đến ông ngoại, cố tình xóa bỏ cảm xúc.
Đó là cha nuôi của mẹ...
Cha nuôi đã bỏ rơi mẹ.
Nhưng may mắn thay.
Mẹ vẫn còn bà ngoại và con.
Điều đó quan trọng hơn, phải không?
Ngoại truyện: Quá khứ
1.
Bốn mươi lăm năm trước, ông ngoại vẫn là một công tử đẹp trai, hào hoa.
Ông là con thứ trong nhà, không có chí hướng.
Uống rượu, hưởng lạc, tán gái mới là đường lối đúng đắn của ông.
Suốt đời ông ghét nhất hai người.
Một là anh trai chăm chỉ của ông.
Người còn lại là Tề Ngọc.
Tam tiểu thư tài giỏi nhất của nhà họ Tề, vị hôn thê của ông.
Ban đầu cuộc hôn nhân này không đến lượt ông, Tề Ngọc và anh trai ông mới là đôi trời sinh trong mắt mọi người.
Cả hai đều tài giỏi.
Cả hai đều tiến thủ.
**Anh và cô ấy vẫn là bạn học thời du học, và là người yêu của nhau khi ở nơi đất khách quê người.**
(Câu chuyện nhỏ này tôi phát hiện trong ngăn kéo của bà ngoại.)
Tuy nhiên, đó không phải là vật đính ước.
Đó là một bức thư hồi đáp về việc chia tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thien-kim-that-gia/chuong-5.html.]
Vì bà ngoại là người thừa kế doanh nghiệp được chỉ định của gia tộc Tề, chồng của bà không thể quá tài giỏi.
Lúc đó, bà ngoại rất khó khăn, gia đình không có người phù hợp, cả gia đình đều trông chờ vào bà.
Các chú bác cũng rình mò, muốn nuốt chửng tài sản.
Không còn cách nào khác.
Bà đã hy sinh hôn nhân của mình, và chia tay với Đại thiếu gia nhà Đỗ.
Bà đã chọn con đường đó, trong từng chữ đều không tồn tại sự hy vọng hay do dự.
Vì người đàn ông mà bà yêu, chắc chắn sẽ hiểu bà.
Quả nhiên.
Đại thiếu gia nhà Đỗ hồi đáp: "Đồng ý chia tay, em bảo trọng."
Không ngờ rằng.
Sau này nhà Tề và nhà Đỗ lại đề xuất việc liên hôn.
Đối tượng liên hôn là: Nhị thiếu gia không làm ăn gì của nhà Đỗ.
—— Chính là ông ngoại tôi.
Bà từ chối.
Nhưng ông không từ chối.
Bởi vì ông ngoại đã lừa bà ngoại, "Anh rất thích em, nếu em không đồng ý, anh sẽ mãi đeo bám em."
Lòng cứng rắn của người phụ nữ sẽ mềm yếu trước sự kiên trì của người đàn ông.
Bà ngoại cũng bị ông ngoại "hỗn loạn mà bám dính" làm cảm động.
Nhưng sau khi kết hôn.
Ông ngoại lại thay đổi.
Ông không còn ân cần với bà ngoại, thậm chí còn lạnh nhạt.
Bà ngoại điều tra, mới biết.
Lý do ông muốn liên hôn, chỉ vì người mà ông yêu bị gia đình đưa ra nước ngoài.
Nếu ông không đồng ý kết hôn, thì cả đời này cũng không thể gặp lại người yêu.
Ông đã bán đứng hôn nhân của mình.
Cũng hủy hoại cả cuộc đời của bà ngoại.
Từ đó.
Hai vợ chồng như kẻ thù.
Cho đến khi cha mẹ của bà ngoại qua đời, các chú bác của bà ngoại lại một lần nữa gây khó khăn,
"Kết hôn ba năm mà bụng không động tĩnh, có phải là không thể sinh không? Nếu đã vậy, để tránh việc công sức của anh tôi bị thất thoát, cô còn không nhanh chóng nhận nuôi hai đứa từ nhà các chú bác?"
Nhận nuôi?
Dễ dàng để sau này họ nhúng tay vào công ty?
Bà ngoại chắc chắn không đồng ý.
Nhưng.
Bà thực sự không thể sinh, vì vậy bà đã giả vờ mang thai để ngăn họ lại.
Sau đó tìm một đứa con nuôi...
Bà có hai người chị đã mất sớm, tình cảm chị em rất tốt, vì vậy bà càng thích con gái hơn.
Chuyện quan trọng như vậy, dù ghét ông ngoại, bà cũng phải bàn với ông ngoại.
Ai ngờ——
Người mà ông ngoại yêu đã được ông đưa về nước.
Và cũng đã mang thai.
Lúc này.
Nhà Đỗ thuộc về Đại thiếu gia, nhà Tề thuộc về Tam tiểu thư.
Nhị thiếu gia vô dụng không có quyền lực.
Không nói đến việc thừa kế.
Ông không thể để con gái chịu thiệt thòi như vậy.
Vì vậy, ông đã hứa với người yêu,
"Em và Tề Ngọc mang thai cùng lúc, nếu Tề Ngọc sinh con trước, em sẽ mổ lấy thai, đến lúc đó anh sẽ mua chuộc y tá, tráo đổi hai đứa trẻ."
Tráo đổi con.
Con của ông và người yêu, đương nhiên sẽ trở thành thái tử.
Còn đứa trẻ kia, chỉ có thể nói, chọn nhầm tử cung.
Con phụ thuộc vào mẹ...
3.
Ông ngoại không biết gì cả.
Ông không biết bà ngoại đã sớm phát hiện âm mưu của ông, không biết y tá đã đổi ý, giữ lại con nuôi, trả lại con ruột.
Những năm đó.
Thật là thời kỳ đắc ý của ông.
Người vợ mạnh mẽ muốn con mang họ bà, không sao cả.
Chờ đến ngày bà chết, ông sẽ nói cho bà biết, đứa trẻ này rốt cuộc là của ai.
Ông thề, phải lợi dụng vợ để nuôi dạy con thật tốt, không thể để nó trở thành kẻ vô dụng như ông.
Đúng rồi.
Ông cũng phải chăm sóc con gái thật tốt, đưa nó đi cưỡi ngựa, chơi bóng, trốn học đi xem ca nhạc.
Như vậy, con gái mới thân thiết với ông.
Nhớ có lần.
Ông đưa con gái xem sách tranh, "Vịt con xấu xí."
Con gái hỏi ông, "Bố ơi, vịt con xấu xí nhận nhầm mẹ, vậy tại sao vịt mẹ lại nhận nhầm con của mình?"
"Nó ngốc thôi."
"Con không nghĩ vậy, vì vịt con xấu xí do vịt mẹ ấp nở, vịt mẹ có tình cảm với nó, nên mới coi nó là con mình, không đuổi nó đi..."
Con gái nói, bỗng ánh mắt sáng lên.
"Bố! Nếu con không phải là con của bố, bố có yêu con không?"
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
"... Làm sao có thể không phải?"
Kế hoạch tinh vi của ông, làm sao có thể không phải!
Nếu không phải, ông đã không tốn công như vậy.
"Nếu như thế thì sao?" Cô bé nhất định muốn có câu trả lời.
Người đàn ông chỉ có thể trả lời qua loa, "Vậy bố cũng sẽ không đuổi con đi, con mãi mãi là bảo bối của bố mẹ."
Cô bé hài lòng, đong đưa chân tiếp tục xem sách tranh.
Ai có thể ngờ rằng.
Cảm giác hạnh phúc lúc đó, đã khắc sâu trong lòng cô suốt đời.
Hết.