THIÊN KIM THẬT GIẢ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-07-21 13:43:27
Lượt xem: 1,776
9.
Có những thứ, không có, thì chính là không có.
Sau sự việc xảy ra vào hôm sinh nhật, tôi cũng không có so đo.
Tôi chỉ biết là, sau đó Hạ Thính Phong nói gì đó với Hạ Minh Châu, lúc cô ta trở về Hạ gia thì hốc mắt ửng hồng.
Sau đó Hạ Minh Châu chuyển về Thịnh Minh, nghe nói là do cô ta đòi hỏi.
Chỉ là sau chuyện này, đột nhiên tôi ý thức được tôi rất khó có thể tạo ra mối quan hệ tốt với hai người anh này.
Dù sao chỉ cần tôi làm em gái họ một ngày, họ vẫn sẽ kính nể bố mẹ và không làm gì tôi.
Núi không đến gần tôi thì tôi cũng không lại gần núi.
Tôi sẽ mặc kệ.
Nhưng thế giới kỳ diệu thật, những thứ bạn càng không muốn để ý đến thì chúng lại càng lảng vảng lắc lư trước mặt bạn như một tên vô sỉ.
Sau khi ăn trưa ở nhà ăn xong, lúc tôi quay về lớp học thì thấy có một hộp quà tinh xảo trên bàn.
Tôi nhíu mày, lại nữa rồi.
Đây là lần thứ tư trong tháng này, tôi không mở hộp quà mà mang đến phòng làm việc của bố.
Quả nhiên có một bóng người vẫn chưa rời đi.
Hạ Thính Phong vừa nhìn thấy tôi đang cầm hộp quà thì chạy đến.
“Hạ Hạ, anh mua quà cho em đó, em có thích không~”
Nhắc đến chuyện này làm tôi muốn cắn c.h.ế.t anh ta ngay lập tức.
Tôi không hiểu, cũng không nghĩ ra.
Làm thế nào mà Hạ Thính Phong, người tuần nào cũng đưa cho tôi “Phân tích câu hỏi thi tuyển sinh đại học” lại trở thành ngôi sao hạng A?
Mỗi tập tài liệu gồm 500 trang, 100 trang đầu là đề bài còn 400 trang sau…
… Là đủ loại áp phích của anh ta.
Từ khi tôi bỏ cuộc hành trình khiến hai đại lão tương lai chấp nhận tôi, tôi phát hiện ngược lại, họ lại đối xử với tôi thân mật hơn.
Sau khi Hạ Thính Hải bắt đầu lập nghiệp, thỉnh thoảng hắn về nhà ăn cơm sẽ chủ động mua cho tôi ít quà.
Có lúc đang ăn cơm sẽ gắp cho tôi thức ăn rồi cười với tôi.
Khiến tôi sởn gai ốc.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Kết thúc kỳ thi đại học, tôi đạt được 735 điểm nên đậu vào Khoa Khoa học máy tính của Đại học A.
Trong bữa tiệc tri ân thầy cô, tôi nghe nói Hạ Minh Châu đi theo con đường nghệ thuật, thi đậu vào học viện Điện ảnh hàng đầu thành phố A.
Nhưng tất cả những điều này không liên quan gì đến tôi.
Tôi đứng ở cổng chính A, hơi đau đầu nhìn Hạ Thính Phong đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang lén lén lút lút nhìn xung quanh.
Tôi đã nói sẽ tự đi báo danh nhưng Hạ Thính Phong nhất quyết muốn tiễn tôi. Anh ta sợ chó săn phát hiện nên trông cứ như tên trộm suốt đoạn đường.
“Anh thấy làm vậy còn khả nghi hơn không?”
Tôi phải khéo léo từ chối n tiền bối muốn dẫn đường giúp tôi.
Tôi nhìn bản đồ đi đến ký túc xá, đã có hai cô gái đang sắp xếp đồ đạc.
Hạ Thính Phong tháo khẩu trang và mũ ra để giúp tôi sửa sang lại giường.
Chạy lên chạy xuống vô cùng bận bịu.
Bây giờ đang là tháng Chín, thời tiết oi bức, trong ký túc xá lại không có điều hòa nên chỉ được một lúc tóc anh ta đã ướt sũng mồ hôi.
Hai cô gái cùng phòng tôi, một người tên là Chu Cẩm, người còn lại tên là Bạch Hân Nhiên.
Các cô đã sắp xếp đồ đạc của mình xong, hơi ngạc nhiên nhìn Hạ Thính Phong.
Tôi vội vàng nhân cơ hội đội mũ đeo khẩu trang cho Hạ Thính Phong rồi nhanh chóng kéo anh ta ra khỏi trường.
Anh ta lưu luyến tạm biệt tôi không thôi, còn nói có chuyện gì thì đi tìm Hạ Thính Hải.
Sự kiện quan trọng nhất đối với sinh viên năm nhất ngoài huấn luyện quân sự chính là bữa tiệc chào mừng tân sinh viên.
Tôi nghe nói bữa tiệc chào mừng này được tổ chức chung với học viện Điện ảnh bên cạnh.
Không chỉ tân sinh viên của trường mong đợi mà ngay cả các học trưởng học tỷ cũng đang âm thầm chuẩn bị.
Nếu có thể tìm được người yêu trong đám người học viện Điện ảnh có tướng mạo thanh tú khôi ngô thì còn gì bằng.
Bạch Hân Nhiên trong ký túc xá của tôi vì bữa tiệc này mà đã đặc biệt chọn một điệu múa đơn, từ bé cô ấy đã học múa cổ điển, eo vô cùng nhỏ, mặc váy múa tay áo thụng(1), khi cô ấy hất tay lên tựa như yêu tinh cổ đại xuyên không đến.
(1) Là một trong những kỹ năng biểu diễn của tuồng cổ trung quốc, dùng ống tay áo thụng biểu diễn những động tác phản ánh tâm trạng nhân vật.
Lần này nhất định cô ấy sẽ khiến cả trường kinh ngạc.
Đến đêm bữa tiệc chào mừng tân sinh viên, lúc tôi thấy Hạ Minh Châu mặc trang phục khiêu vũ từ trong đám đông bước đến trước mặt tôi.
Tôi linh cảm chắc chắn tối nay sẽ có chuyện.
“Minh Châu, đây chẳng phải thiên kim giả đã chiếm đoạt thân phận của cậu mười mấy năm sao?” Cô gái bên cạnh để lấy lòng Hạ Minh Châu đã nói rất lớn, thu hút ánh nhìn của nhiều người.
Hạ Minh Châu nhếch miệng khẽ cười, có vẻ đang rất hưởng thụ cảm giác này.
Tôi nhìn thấy đôi mắt to của cô ta như muốn phóng hàng nghìn con d.a.o vào người tôi.
“Tôi thấy cũng chẳng ra làm sao, sao bữa tiệc đến cả một tiết mục cũng không có, chẳng lẽ bị đạo diễn chơi khăm rồi?”
Câu nói này khiến Hạ Minh Châu và những người khác bật cười.
“Người này là ai thế? Vừa đến đã nói hươu nói vượn, sợ người khác nghĩ mình bị câm à?”
Miệng Bạch Hân Nhiên giống như s.ú.n.g liên thanh vậy, cản thế nào cũng không được.
Tôi chặn miệng cô ấy: “Hân Nhiên, chó cắn cậu một cái thì cậu phải cắn ngược lại sao?”
Hân Nhiên lè lưỡi, không thèm nhìn sắc mặt đột nhiên tối sầm của đám người Hạ Minh Châu.
Cô ấy quay người đi về phía cánh gà chuẩn bị lên biểu diễn.
Nhưng có một sự cố nằm ngoài kế hoạch.
Lúc Bạch Hân Nhiên ở sau cánh gà đã phát sinh tranh chấp với vài nữ sinh, kết quả bị đẩy ngã xuống đất.
Mắt cá chân sưng tấy lên như cái bánh bao, căn bản không thể lên sân khấu.
Còn hai tiết mục nữa là đến lượt cô ấy biểu diễn, lúc tôi chuẩn bị tìm đạo diễn hủy bỏ tiết mục thì cô ấy kéo tay tôi.
“Hạ Hạ, họ nói tiết mục đại học A chúng ta không có nội dung kỹ thuật gì cả, chỉ nhét vào cho đủ số lượng, nói đó cũng là lý do tại sao chúng ta lại tổ chức bữa tiệc chào mừng chung với học viện điện ảnh họ.”
Vừa nói nước mắt cô ấy vừa lăn dài trên gò má, ánh mắt tràn ngập nỗi ấm ức không cam lòng.
“Được, mình sẽ giúp cậu.”
10.
Điệu múa cổ điển gần như đã khảm chặt vào trí nhớ của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thien-kim-that-gia-rine/chuong-5.html.]
Thay trang phục của Bạch Hân Nhiên, buộc tóc cao thành đuôi ngựa, bắt đầu ép chân làm nóng cơ thể sau cánh gà.
“Dáng vẻ này của cậu mình chưa từng nhìn thấy, chắc chắn cậu đã từng luyện qua.”
Bạch Hân Nhiên kiễng chân đứng bên cạnh tôi vẻ mặt đầy đắc ý.
“Hừ, nói không chừng cũng chỉ là một động tác võ thuật đẹp(1).”
(1) 花架子 [huājiàzi]: Mang hàm ý chú trọng hình thức chứ bên trong không ra gì =)).
Đám người học viện Điện ảnh không phục nói.
Tôi giữ Bạch Hân Nhiên đang muốn xông lên cãi nhau, nhìn về phía Hạ Minh Châu ẩn náu trong đám người xem trò vui.
“Cô đang ghen tị với tôi sao? Tìm trăm phương ngàn kế, dồn hết công sức gây ra vài phiền toái nhỏ cho tôi, dáng vẻ này của cô giống chú hề thật đó.”
Hạ Minh Châu bị tôi mỉa mai tức không nói lên lời, một giây sau chợt khóc lóc.
“Nếu như không do cô, anh cả và anh hai cũng sẽ không lạnh nhạt với tôi, cô chiếm đoạt mười sáu năm của tôi, dựa vào cái gì mà bây giờ cô có thể vô tư sống như vậy?”
Tôi đang nghi ngờ tại sao cô ta lại kích động như vậy thì phát hiện Hạ Thính Hải đang đứng cạnh cánh cửa cánh gà.
Tôi hé miệng muốn giải thích gì đó.
Đúng lúc đó MC nói tiết mục tiếp theo đến lượt tôi lên sân khấu.
Kệ đi, dù sao hắn cũng không tin tôi.
Lúc đi sát qua vai hắn, tôi lại nghe được một câu nói rất nhỏ “Cố lên”.
Nhánh cây như thanh kiếm, phiêu lượn như du long.
Điệu múa kiếm trên sân khấu kinh động đến ngàn người phải nín thở.
Theo lời Bạch Hân Nhiên miêu tả, tôi giống như một kiếm khách cổ đại, kinh diễm khiến thời gian ngưng đọng.
Nói tóm lại là gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc (kiểu gáy là vang trời luôn =))), sắc mặt lúc rời đi của mấy nữ sinh học viện điện ảnh kia, nhất là Hạ Minh Châu cực kì khó coi.
Nhưng ngày này cũng mang đến cho tôi rất nhiều phiền phức.
Video múa được lan truyền trên bảng tin của trường, không đến nửa ngày, tin tức tôi báo danh lập tức bị đào ra.
Còn có người đặc biệt đăng bài để bầu chọn ra tân hoa khôi mới của trường.
Cái tên Hạ Hạ này bất ngờ nằm trong top ba, bức ảnh đăng tải là ảnh chụp từ video múa.
Mỗi ngày đều có rất nhiều lời mời kết bạn khiến tôi vô cùng khó chịu.
Chu Cẩm gọi chuyện này là gánh nặng ngọt ngào.
Đến cuối tuần trở về nhà, mẹ nói với tôi Hạ Thính Hải bắt đầu lập nghiệp.
Hắn và bạn học cùng đầu tư trò chơi trên Internet nhưng hiệu quả không cao.
Bây giờ điện thoại thông minh phổ biến như vậy, game trên PC cũng chuẩn bị được chuyển sang điện thoại.
Trong ký ức, vào năm tôi chết, quả thực có một trò chơi tên là “Quang Vinh” rất hot.
Có sao nói vậy, thiên phú đầu tư của Hạ Thính Hải vô cùng hiếm thấy, thành công của hắn cũng không phải tình cờ.
Nghe nói Hạ Thính Hải đến khoa máy tính của trường để tìm vài sinh viên giỏi lập trình và viết code trò chơi.
Chuyện này tôi suy nghĩ, đối với một sinh viên khoa máy tính mà nói, có thể đi theo đại lão học tập là cơ hội cực kì khó có được.
Công ty họ còn tuyển dụng ở trường.
Sau khi hỏi đàn anh cùng khoa thì tôi biết được, công ty họ tuyển dụng nhắm vào sinh viên năm ba, năm tư đại học trước khi nhập học.
Đợi đến nhóm sinh viên mới chúng tôi đến thì vừa khéo kết thúc.
Mặc dù để vuột mất nhưng tôi vẫn vào địa chỉ email tuyển dụng và quyết định thử nộp hồ sơ.
Ngoài dự đoán, hồ sơ được nộp vào thứ Hai, thì đến thứ Năm tôi nhận được thông báo phỏng vấn.
Công ty Hạ Thính Hải tên là Khoa học công nghệ Hải Ân.
Trước mắt quy mô công ty còn rất nhỏ, có văn phòng ở Trung tâm khởi nghiệp sinh viên Đại học gần trường.
Người phỏng vấn tôi chính là học trưởng khóa trên - Giang Triết.
“Anh cũng không muốn đi cửa sau, kiến thức cơ bản của đàn em rất vững chắc, anh đã xem app bài tập em làm trên lớp, nhiều giảng viên trong trường cũng khen em có thiên phú.”
Tôi ngẩn người khiến học trưởng bật cười.
Học trưởng Giang Triết giới thiệu tình hình chính của công ty, cũng nói rõ công việc chủ yếu của tôi là khảo sát chức năng trò chơi sau đó đưa ra phương án sửa đổi.
Tôi lập tức đồng ý.
Không thấy Hạ Thính Phong(1), học trưởng Giang Triết bảo sếp ra ngoài tìm chủ đầu tư.
(1) Raw ghi là Hạ Thính Phong nhưng chắc bị nhầm á, là Hạ Thính Hải nha.
Chủ đầu tư Hạ Thính Hải tìm lại là tập đoàn Hạ thị.
Hơn nữa ông Hạ còn tự mình đến công ty khảo sát.
Hôm đó, nhân viên lễ tân xin nghi vì chuyện gia đình, học trưởng Giang Triết bảo tôi đảm nhiệm nhiệm vụ tiếp khách.
Thật ra là phụ trách bưng trà dâng nước khi chủ đầu tư đến.
Lúc thấy tôi, ông Hạ hơi ngạc nhiên: “Hạ Hạ?”
“Bố? “ Thấy ánh mắt kinh ngạc của học trưởng, tôi giải thích: “Học trưởng, đây là bố nuôi của em.”
Học trưởng Giang Triết hình như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.
“Hạ Thính Hải là anh trai con à?”
“Là anh cả của con ạ.” Ông ta gật đầu, tôi lấy cớ có chuyện rồi ra ngoài.
Sau khi tiễn ông Hạ, Giang Triết vây quanh tôi nói tới nói lui.
“Anh thắc mắc tại sao lại có một cô gái vừa đáng yêu vừa thông minh như vậy, hóa ra là em gái lão đại.”
“Em nói xem, em có quan hệ rồi thì cần gì phỏng vấn nữa, trực tiếp nói một tiếng với lão đại là được, muốn đến là đến không phải sao?”
Tôi tưới hoa giả vờ không nghe.
“Muốn đến thì đến cái gì?”
Tôi ngẩng đầu lên thì thấy Hạ Thính Hải đứng ở cửa công ty, người bên cạnh hắn là Hạ Minh Châu đang cười khanh khách.
“Sao cô lại ở đây?”
Sau khi Hạ Minh Châu nhìn thấy tôi, cảm xúc trên mặt cô ta cứng đờ lại.
“Yên tâm, tôi thông qua phỏng vấn chính quy mới được vào.”
Đột nhiên Hạ Minh Châu nghĩ đến điều gì đó: “Cô gặp bố rồi?”
“Mới.” Thấy biểu cảm hoang mang của cô ta, tôi bổ sung một câu.
“Yên tâm, tôi không nói chuyện cô bảo tay sai của cô làm khó tôi trong bữa tiệc chào mừng đâu.”
Hài hước thật.