Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Thủ Tiết - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-11-29 13:15:04
Lượt xem: 1,585
Tiêu Vương hành động rất nhanh, thế như chẻ tre.
Đương nhiên, thất bại cũng nhanh không kém. Vào đêm Hồng Diệp vật lộn sinh hạ đứa con trai trưởng của Tiêu vương phủ mang dòng m.á.u của thị vệ và kỹ nữ, hắn đã bị Doanh Uyên tính kế đến mức đại bại.
Trong thời điểm hỗn loạn này, Doanh Uyên vậy mà vẫn có thời gian đến gặp ta.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Muốn lấy tên gì?"
Hắn đang nói đến việc tạo ra một thân phận giả cho ta.
Lúc này, "Tiêu Vương phi Kha Tố" đã c.h.ế.t trong loạn quân, đứng trước mặt hắn chỉ là sư muội của hắn mà thôi.
Ta suy nghĩ một chút, được voi đòi ngà: "Có thể xin nhiều cái tên hơn không?"
Doanh Uyên chậm rãi nói: "Có thể."
Ta nói một hơi mấy cái tên, vẻ mặt Doanh Uyên dần trở nên thú vị: "Những cái khác đều được, nhưng cái tên Ngưu Đại Hoa này..."
Ta gãi đầu: "Huynh nghĩ xem, nếu có ngày ta gây ra đại họa, dùng cái tên này trà trộn vào đám đại tỷ trong ruộng đồng chẳng phải là không chút sơ hở sao?"
Những cái tên khác ta vắt óc suy nghĩ là để cho dễ nghe, nhưng Ngưu Đại Hoa là lá bùa hộ mệnh của ta đấy.
Ai ngờ hắn lại nói: "Không cần."
"Hả?"
Doanh Uyên nói: "Cho dù là chuyện lớn đến đâu, ta sẽ bảo vệ muội bình an vô sự."
...
...
Ta cắn môi: "Nhưng ta có thể tự chịu trách nhiệm cho bản thân mình."
Không cần nói hết câu.
Doanh Uyên nhìn ta thật lâu, lâu đến mức khi ta nghĩ hắn sắp làm gì đó, thì chỉ nghe thấy hắn nói: "Vậy thì cả bảy cái tên, bao gồm cả Ngưu Đại Hoa, đều cho muội."
Ta ừ một tiếng.
Đột nhiên nhớ đến cây hồng mai khi gặp lần đầu.
"Vậy, cô nương có bảy cái tên này, sau này ta nên gọi muội là gì đây?"
Ta cười: "Đương nhiên là gọi ta là sư muội rồi."
———Hết chính văn———
Ngoại truyện Kha Liễu Ngọc
Ánh trăng như vải luyện, nhìn thấy muội muội từ cõi chết trở về, Kha Liễu Ngọc không hề sợ hãi, hay nói cách khác, không hề cảm thấy bất ngờ.
Từ khi nàng vô tình nhìn thấy thanh đao cổ xưa, đơn sơ mang theo sát khí kia, hoặc có lẽ từ trước đó nữa, nàng đã nhận ra sự khác biệt của muội muội.
Cái cớ của Tố Tố thật vụng về, g.i.ế.c heo, sao nàng có thể tin được chứ?
Nhưng vẫn giả vờ như bị lừa gạt, chỉ âm thầm tìm một người thợ da nổi tiếng, làm một chiếc bao đựng đao thật tốt, cất giấu dưới đáy rương.
"Tỷ tỷ..."
Nhìn Tố Tố do dự không tiến lên, Kha Liễu Ngọc mỉm cười giúp nàng chải lại mái tóc rối, lấy chiếc bao đựng đao vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ đưa ra.
"Không sao đâu Tố Tố, ai cũng có bí mật của riêng mình, tỷ tỷ không hỏi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thien-kim-that-chi-muon-thu-tiet/chuong-15.html.]
Nhìn bóng dáng quen thuộc biến mất trong màn đêm mịt mùng, Kha Liễu Ngọc có linh cảm đây là lần cuối cùng nàng gặp Tố Tố, khóe mắt lăn dài một giọt lệ trong veo.
Nhân gian lửa trạch, một người thoát ra, nên cất cao tiếng hát khắp thiên hạ.
Năm thứ hai sau khi Tiêu Vương phi Kha Tố qua đời, nghĩa nữ phủ tướng quân kết duyên cùng tân khoa Trạng nguyên, bởi chàng là học trò của Kha tướng, vợ chồng hòa thuận, yêu thương nhau, trở thành giai thoại được lưu truyền.
mẹ của con trai Tiêu Vương, Hồng Diệp, mang theo lễ vật hậu hĩnh đến cửa, nói thẳng rằng chịu ơn Tiêu Vương phi, không thể nào quên, nên đã đặt tên cho con trai mình là Kha Duyên.
Ngoại truyện Doanh Uyên
Trước khi gặp Kha Tố, Doanh Uyên vốn định g.i.ế.c c.h.ế.t người sư muội chưa từng gặp mặt này.
Kỳ thực không có lý do nào khác, chỉ là tò mò cô nương như thế nào mới có thể được nữ nhân đó khen ngợi là có thiên phú hơn cả mình.
Nếu nàng chỉ là hư danh, c.h.ế.t cũng chẳng sao.
Chỉ là Kha Tố quả thực có thiên phú tuyệt thế như lời nữ nhân đó nói, mà còn thu hút hơn cả thiên phú của nàng, chính là con người nàng.
Ngay cả Doanh Uyên, dù là thiên tử, cuối cùng cũng bị ràng buộc bởi danh lợi, có thứ không cầu được, có thứ không buông bỏ được.
Nhưng nàng giống như một chú chim tự do, bay lượn trên bầu trời, thỉnh thoảng bị thu hút bởi phồn hoa nhân gian, đậu xuống cành cây nhìn trái nhìn phải, rồi lại vỗ cánh bay về nơi xa, vượt qua núi tuyết không dấu vết.
Khứu giác nhạy bén như loài vật nhỏ không hề làm giảm đi vẻ đáng yêu của nàng.
Doanh Uyên từ muốn g.i.ế.c nàng, đến muốn yên lặng nhìn nàng, sự thay đổi chỉ trong nháy mắt.
——Sư muội, lần đầu gặp mặt.
——Ta là Doanh Uyên.
Sau này hắn từng nghĩ, tại sao lại gọi nàng là sư muội? Chẳng lẽ quan hệ của bọn họ chỉ có thể dừng lại ở sư huynh sư muội sao?
Câu trả lời là, đúng vậy, cô nương như vậy sẽ không thuộc về bất kỳ ai.
Còn hắn, là sư huynh của nàng, là người hiểu nàng nhất, dù có muôn vàn tâm sự không thể nói ra, cũng chỉ có thể lựa chọn buông tay.
Cũng chỉ có thể lựa chọn buông tay.
Có lẽ sau này, vô số ngày đêm, hắn sẽ hối hận về quyết định này, hối hận vì đã không nắm lấy con chim rũ bỏ bụi trần, dang rộng đôi cánh bay lên, để nó vì mình mà nhảy múa.
Nhưng đó là chuyện của rất lâu sau này.
Trước khi hắn hối hận, hãy để nàng nhớ rằng nàng có một người sư huynh luôn ở gần, có lẽ một ngày nào đó chim mỏi muốn đậu trên cành.
Hoặc có lẽ đường xa vạn dặm, bay lượn trên bầu trời, mơ hồ nhớ đến từng có một người tiễn nàng một đoạn đường.
Chỉ là hắn không cam lòng thử một lần, rồi lại một lần.
Hắn nói:
——Cho dù là chuyện lớn đến đâu, ta sẽ bảo vệ muội bình an vô sự.
Hắn nói:
——Vậy, cô nương có bảy cái tên này, sau này ta nên gọi muội là gì đây?
Nhưng đều bị nàng khéo léo từ chối.
Ngày thứ hai sau khi nhận ra nàng thực sự đã rời đi, Doanh Uyên đột nhiên phát hiện, thì ra cái gọi là "rất lâu sau này" đã đến bất ngờ.
Rừng mơ bên ngoài thành không biết từ lúc nào đã nở rộ mười dặm mây đỏ, dường như đang chờ ai đó đến để đưa đám mây mộng ảo rơi xuống trần gian, hóa thành một trận mưa đỏ.
Lốm đốm như nước mắt, càng giống máu.
(Hoàn)