THIÊN KIM HỌC BÁ BỊ HOÁN ĐỔI - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-09-16 21:59:12
Lượt xem: 581
11.
Khi trở về căn nhà thực sự của mình, Lục Minh Lãng cũng đang ở đó.
Không biết bà nội Lục đã nói gì với Lục Minh Lãng trong phòng làm việc, nhưng khi ra ngoài, ông ấy nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp và chỉ nói một câu:
“Cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”
Nghe ông ta nói vậy, tôi hoàn toàn thả lỏng.
Bà nội Lục thực sự tin rằng tôi là cháu gái ruột của bà, đầu tiên, bà gọi tất cả các người hầu đến, yêu cầu họ phải đối xử với tôi một cách khách sáo.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Sau đó, bà dẫn tôi đi tham quan biệt thự lớn của họ Lục.
Trong đó có nhiều phòng trống, bà bảo tôi chọn phòng nào thì ở phòng đấy.
Các phòng trống ở nhà họ Lục đều rất rộng rãi, mỗi phòng đều tốt hơn hàng ngàn lần so với căn phòng ban công chật hẹp của nhà họ Hứa.
Sau khi chọn xong phòng, bà nội Lục yêu cầu các người hầu dọn dẹp lại phòng, thay mới rèm cửa và bộ ga trải giường.
Khi Lục Viên thấy bà nội Lục đối xử tốt với tôi như vậy, cô ta tức đến mức nghiến muốn nát răng.
Cuối cùng, khi thấy tôi mặc quần áo đã bị giặt đến bạc màu, bà lại dẫn tôi đi mua sắm quần áo mới.
“Hứa Tra Tra à, con có thích những kiểu dáng này không?”
“Tất cả đều rất đẹp ạ.”
“Cái này, cái này, đem gói hết lại cho tôi.” Bà nội Lục chỉ vào từng hàng quần áo và nói.
Tôi bị phong thái hào phóng của bà nội Lục khi mua sắm quần áo làm cho sợ hãi: “Bà nội, chúng ta không thử một chút sao?”
“Cháu gái của ta vốn dĩ đã xinh đẹp sẵn, mặc gì cũng hợp.”
Bà nội Lục cười tươi nhìn tôi, đôi mắt bà tràn đầy tình yêu thương.
“Vâng.”
Tôi cảm thấy hơi nhói nơi đáy lòng, đây có phải là cảm giác được yêu thương không?
Tất cả những điều này quá tuyệt vời, tuyệt vời đến mức khiến tôi lo lắng, không biết mình có thực sự xứng đáng với những điều này không?
Tôi thầm hứa với chính mình rằng tôi nhất định phải bảo vệ bà nội Lục.
Trong kiếp trước, Lục Viên vì không muốn danh tính giả của mình bị lộ, đã cùng Vương Quế Phân âm thầm hại c.h.ế.t cả nhà họ Lục.
Kiếp này, việc danh tính giả của Lục Viên bị lộ chỉ là vấn đề thời gian, với tính cách cực đoan và bạo lực của cô ta, có thể cô ta sẽ tiếp tục dùng chiêu trò đó.
Nửa giờ sau, dưới chân tôi và bà nội Lục đã chất đầy những túi quần áo lớn nhỏ.
Bà nội Lục đang chuẩn bị gọi điện cho tài xế đến để đưa những bộ quần áo này lên xe thì một giọng nói thanh mát lễ phép của thiếu niên vang lên bên cạnh: “Bà cụ Lục, cần giúp đỡ không?”
Tôi ngoảnh đầu lại, ngạc nhiên hỏi: “Anh là Tạ Vấn?”
Thiếu niên có vóc dáng cao gầy, ánh mắt lạnh lùng, tỏa ra khí chất cao quý như một vị tiên nhân hạ phàm.
Khác với 10 năm sau, anh ấy trong thương trường quyết đoán và nghiêm khắc, với vẻ mặt có sức ép mãnh liệt, đường nét hàm dưới sắc bén, như một vị tướng đi tàn sát.
Thiếu niên nhìn tôi một cái: “Em nhận ra tôi?”
Tôi và Tạ Vấn không chỉ quen biết, kiếp trước, chúng tôi đã gặp nhau trên thương trường, còn có cảm tình với nhau.
Còn chưa kịp bày tỏ tình cảm, thì tôi đã bị Lục Viên hại chết.
Tạ Vấn nghi ngờ tôi không phải c.h.ế.t vì tai nạn, âm thầm điều tra nguyên nhân cái c.h.ế.t của tôi.
Anh ấy vừa điều tra đến Lục Viên, tôi đã được tái sinh trở lại.
Tôi đoán rằng, với tính cách của Tạ Vấn, kiếp trước chắc chắn anh ấy đã trả thù cho tôi.
“Nghe thầy cô ở trường nói, trường bên cạnh có một Tạ Vấn, học rất giỏi, năm ngoái bị Bắc Đại và Thanh Hoa tranh giành.”
Tôi dùng giọng điệu khoa trương, đầy thán phục.
Tạ Vấn quay đi: “Cũng không phải giỏi đến vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thien-kim-hoc-ba-bi-hoan-doi/chuong-6.html.]
Tôi thấy tai anh ấy hơi đỏ, không ngờ khi còn trẻ, Tạ Vấn lại dễ đỏ mặt như vậy.
Bà nội Lục tươi cười nói: “Là Tạ Vấn à, vậy thì tốt quá rồi. Để bà giới thiệu một chút, đây là cháu gái của bà, tên là Tra Tra, bị thất lạc ở bên ngoài.”
“Tạ Vấn, rất vui vì được gặp.” Tạ Vấn khẽ gật đầu với tôi.
“Cháu gái Tra Tra nhà tôi học rất giỏi, sắp vào Đại học Bắc Kinh rồi, sau này cháu sẽ là đàn anh của con bé đấy. Khi Tra Tra vào Bắc Kinh, cháu phải chăm sóc con bé thật tốt nhé.”
“Vâng.”
Ba người chúng tôi vai kề vai, cùng nhau đi đến bãi đỗ xe.
Vừa hay thái giám nhỏ của Lục Viên, Triệu Lệ Lệ, cũng đang đi dạo phố, nhìn thấy cảnh này lập tức âm thầm chụp vài bức ảnh rồi gửi cho Lục Viên.
“Viên Viên, bà nội Lục và người trong lòng của cậu, Tạ Vấn, sao lại đang đi dạo phố với Hứa Tra Tra thế này?”
Lục Viên nhìn thấy những bức ảnh đó, trong mắt lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Không cần quan tâm đến con tiện nhân đó, cô ta chẳng đắc ý được lâu đâu.”
Chờ đến khi kết quả giám định huyết thống có rồi, ngày tháng tươi đẹp của Hứa Tra Tra sẽ chấm dứt.
12.
Chủ nhật có buổi họp lớp, bạn học và thầy cô đều tham dự đầy đủ.
Ba năm học trung học, phải chịu đựng sự tra tấn và đau khổ vô tận.
Tôi không muốn nhìn thấy bộ mặt xấu xí của họ, nên quyết định ở nhà cùng bà nội.
Không ngờ, bà nội chủ động dò hỏi: “Hứa Tra Tra, không phải hôm nay có buổi họp lớp sao? Bà thấy Lục Viên đã đi rồi, con không đi sao?”
“Bà nội, bà có muốn con đi không?”
“Đi đi, con có một số bạn học cấp ba, lần này không đi thì sau này sẽ không gặp lại được đâu. Con đi lần này, ít nhiều cũng giữ thêm một vài kỷ niệm, sau này sẽ không tiếc nuối.”
Bà nội cũng có ý hợp lí, tôi quyết định tham gia buổi họp lớp này.
Khi chuẩn bị ra ngoài, lại gặp phải rắc rối.
Nhà có vài chiếc xe đều đã lái đi hết, đây là biệt thự trên núi, rất khó để gọi taxi.
“Hứa Tra Tra, lên xe đi.”
Một chiếc Maybach dừng lại trước mặt tôi, cửa sổ từ từ mở ra, lộ ra gương mặt nghiêm túc và tinh tế của Tạ Vấn.
Anh ấy như biết tôi sắp hỏi gì: “Là bà cụ Lục bảo anh đến đón em.”
Tôi lên xe: “Làm phiền anh rồi.”
“Không cần khách sáo, anh cũng sống ở căn bên cạnh, đang định ra ngoài.”
Trên đường đi, ánh mắt tôi thỉnh thoảng nhìn về phía Tạ Vấn, âm thầm so sánh, hiện tại Tạ Vấn còn trẻ, so với 10 năm sau vẫn non nớt hơn rất nhiều, nhưng vẫn là người nổi bật nhất trong đám đông.
Tạ Vấn nhíu mày, một lúc sau không nhịn được, hỏi: “Em đang nhìn gì vậy?”
Tôi đã quen đối xử thẳng thắn với Tạ Vấn trong kiếp trước: “Nhìn anh đẹp trai đó.”
Vừa nói xong, bỗng cảm thấy hối hận, sao câu này lại giống như đang trêu chọc anh ấy vậy.
Tạ Vấn lập tức đỏ mặt, quả thật, khi còn trẻ, anh ấy dễ bị lừa hơn.
Tôi thử hỏi: “Tạ Vấn, tối nay anh có thể đến đón em về không?”
“Được.” Tạ Vấn đưa cho tôi số điện thoại, bảo trước khi ra khỏi nhà thì gọi điện cho anh.
Tôi ngạc nhiên: “Anh không ghét em sao?”
Tạ Vấn cảm thấy lạ lùng: “Tại sao anh lại ghét em?”
Phải biết rằng, trong kiếp trước, Tạ Vấn ghét nhất là bị người lạ trêu ghẹo.
Tôi còn tưởng rằng mình sẽ bị Tạ Vấn đưa vào danh sách đen chứ.
Tôi mỉm cười rạng rỡ: “Không có gì, Tạ Vấn, thật vui khi được gặp anh.”
Tạ Vấn không nói gì, nhưng vành tai đỏ ửng đã hoàn toàn tiết lộ cảm xúc của anh.