Thiên kim giả - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-07-10 21:20:52
Lượt xem: 108
Trừ khi cần thiết, Mễ Nhạn hiếm khi liên lạc với gia đình, mỗi lần gọi điện đều đòi hỏi cái này cái nọ. Hôm nay vừa tranh cãi với người nhà về chuyện tiền bạc, trong lòng bực bội, liền nhìn thấy chiếc vòng tay xinh đẹp trên tay Kiều Ngưng. Nghĩ đến việc Kiều Ngưng dù không còn là con gái nhà họ Kiều nhưng vẫn có rất nhiều đồ tốt, còn mình chỉ vì tiền học phí lại bị cha mẹ mắng là đồ phá của. Trong mắt xen kẽ giữa đố kị và đắc ý: "Dù không còn là người nhà họ Kiều nhưng vẫn mang đồ vật của nhà họ Kiều. Bộ cậu vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mộng công chúa đó à?"
Kiều Ngưng sắc mặt lạnh lùng: "Liên quan gì đến cậu?" Chiếc vòng tay kim cương này là quà của cha mẹ Kiều, Kiều Ngưng đã đeo mấy năm nay, họ không chịu lấy lại, với rất nhiều đồ vật khác, nói Kiều Ngưng giữ lại làm kỉ niệm.
Mễ Nhạn không chịu được ánh mắt của cô, nhướng mày uy hiếp: “Sao lại không liên quan đến tôi? Chị Cầm lần trước nói muốn dạy cho cậu một bài học, cậu nói thử xem cậu chỉ là một đứa trẻ mồ côi không quyền không thế, nếu tôi đi nói vài lời với chị Cầm, ai sẽ chịu giúp cậu?" Chị Cầm là trùm của một nhóm lưu manh nữ. Mễ Nhạn gần đây đang cố làm thân với họ, cậu ta cố tình mách lẻo, muốn dụ bọn họ giáo huấn Tống Nhứ hoặc Kiều Ngưng một chút. Chỉ là chị Cầm cũng không ngốc, đâu thể vì vài câu nói liền xúc động mà đi đắc tội với người khác.
Kiều Ngưng không biết Mễ Nhạn muốn làm gì, cô mất kiên nhẫn: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
Mễ Nhạn tưởng cô đang sợ hãi nên chỉ vào chiếc vòng tay của cô: "Tôi thấy cái này khá đáng giá, nếu cô thức thời thì đưa nó cho tôi."
Kiều Ngưng tức giận: "Mễ Nhạn, cậu đây là đang tống tiền."
Mễ Nhạn kiêu ngạo nói: “Tôi không ngốc, đây là điểm mù của camera, đừng có được cho mặt mũi lại không cần, cởi ra nhanh lên.”
Kiều Ngưng nhất thời không nói nên lời, không có camera thì sao? Cậu ta coi thường cảnh sát à? Cô nhớ ra điều gì, liền khinh thường nói: “Tiết thể dục lần đó cũng là trò của cậu phải không? Mễ Nhạn, cậu làm người khác cảm thấy thật ghê tởm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thien-kim-gia/chuong-11.html.]
Khi Mễ Nhạn nghe cô nhắc đến tiết thể dục, cậu ta nhớ tới sự sỉ nhục của Tống Nhứ, sắc mặt cậu ta tối sầm lại, tức giận nói: “Hai con khốn tụi bây đều không phải thứ tốt lành gì!”
*Cho ai ko nhớ vụ ở tiết thể dục là gì: vụ Mễ Nhạn giấu vòng của Kiều Ngưng vô cặp Tống Nhứ.
Nói xong liền không chờ được mà nắm lấy tay cô, muốn cướp chiếc vòng.
Kiều Ngưng không muốn làm con thỏ, đương nhiên không thể để cậu ta được như ý nguyện, cô vừa vùng vẫy thoát khỏi tay cậu ta vừa kêu cứu: “Có người ăn cướp! Cứu tôi với, có người muốn cướp đồ của tôi! "
Mễ Nhạn tức giận vì sự không nghe lời của cô, vẻ ngoài bình thường của cậu ta dần trở nên xấu xí vì sự dữ tợn trên mặt, cậu ta giơ tay phải tát vào mặt cô: "Câm miệng! Còn kêu nữa tao giếc chếc mày!"
[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]
Kiều Ngưng là bông hoa được nuôi dưỡng hơn mười năm, không có sức chiến đấu, sức lực không bằng Mễ Nhạn. Đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống đáng sợ như vậy, hoảng sợ đến mức đóng băng tại chỗ.
Cơn đau trong tưởng tượng không hề xuất hiện, Kiều Ngưng chỉ cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi qua, sau đó liền nghe thấy giọng nói đè nén tức giận của Tống Nhứ: "Cậu muốn làm gì!"
Kiều Ngưng thề, lúc này toàn thân Tống Nhứ như phát sáng, tim cô đập nhanh, bất động nhìn chằm chằm Tống Nhứ. Sau khi nhận ra mình đã được Tống Nhứ “anh hùng cứu mỹ nhân”, cô rất cảm động. Trong chớp mắt, cô trở thành một cô bé tội nghiệp không cầm được nước mắt.
*Khúc này tự nhiên tui liên tưởng tới con gái lớn nhà tui xuất hiện dưới ánh sáng của 10 phương chư phật :)))cười zl