Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thích Em - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-15 21:49:15
Lượt xem: 1,816

1.

 

Lúc tôi thay lễ phục và đứng dậy, người trang điểm cho tôi không khỏi nhỏ giọng ca thán: “Cô Giang, cô mặc chiếc váy này thật sự rất đẹp.”

 

Tôi nhẹ nói tiếng cảm ơn. Khi đẩy cửa bước ra thì tiếng nhốn nháo dưới lầu rộn lên không nhỏ.

 

Từ cánh cửa xoay khổng lồ màu vàng, tôi trông thấy hôn phu đã đính hôn ba năm của mình, Châu Văn Uyên.

 

Anh ta dắt tay một cô gái khá xinh công khai xuất hiện.

 

Buồn cười hơn nữa là chiếc váy trên người cô ta giống hệt với cái của tôi.

 

Hồng Kông đã mười năm rồi chưa từng có bữa tiệc như tối nay.

 

Mọi người nơi đây ai nấy đều ở trên đỉnh kim tự tháp, ánh mắt sắc sảo tinh tường.

 

Dĩ nhiên vừa nhìn đã biết cái mà tôi mặc chẳng qua là hàng nhái cao cấp loại A.

 

Hai mươi mốt năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi ăn vận lộng lẫy như vậy.

 

Nhưng hóa ra chỉ là tên hề đội lốt hóa trang mà thôi.

 

2.

 

“Văn Uyên, người bên cạnh anh là…”

 

Có người tốt bụng lên tiếng trước.

 

Châu Văn Uyên nắm tay cô gái: “Bạn gái tôi Tần Khả. Chỉ có điều, qua đêm nay sẽ trở thành hôn thê của tôi.”

 

“Vậy cô Giang…”

 

Châu Văn Uyên lạnh nhạt nhìn tôi: “Hôn ước giữa tôi và nhà họ Giang đã hủy bỏ.”

 

“Ba năm nay, nhà họ Châu đã tận tình tận nghĩa với nhà họ Giang rồi.”

 

Anh ta nói không sai.

 

Nếu không có hồi môn một trăm triệu ban đầu lúc đính hôn thì nhà họ Giang đã phá sản lâu rồi.

 

Ba mẹ, anh chị em tôi còn có thể tiếp tục ăn ngon mặc đẹp như bây giờ sao?

 

Châu Văn Uyên quỳ một gối uống, lấy nhẫn kim cương cầu hôn Tần Khả.

 

Cô ta khóc như mưa và bổ nhào vào vòng tay Châu Văn Uyên.

 

Anh ta dịu dàng giúp cô ta lau nước mắt, dỗ dành cô ta rồi hôn cô ta.

 

Tôi nhìn các quý bà, quý cô vây quanh xu nịnh cô ta và bắt chuyện sôi nổi.

 

Qua đêm nay, cô ta không còn là ngôi sao nhỏ tầm thường hay kẻ thứ ba bị người đời chỉ trích.

 

Còn tôi, Giang Uyển sau này ở nhà họ Giang tại Hồng Kông.

 

E là chẳng còn chỗ đứng.

 

3.

 

“Có thể tránh ra chút không?”

 

Có giọng nói từ phía sau truyền tới.

 

Tôi quay đầu lại, hai cô gái thoạt nhìn giàu có đang cầm đồ ăn nhẹ, mất kiên nhẫn nhìn tôi.

 

Tôi tránh sang một bên.

 

“Váy của cô ta kém chất lượng quá.”

 

“Phải đó. Loại hàng nhái cao cấp này không biết làm từ chất liệu gì, đụng vào có dị ứng gì không nữa.”

 

“Cô ta còn mặt mũi đứng ở đây, thật là bẽ mặt.”

 

Tôi vô cảm đi về một góc khu vực nghỉ ngơi, chỉ đành ra vẻ không nghe thấy những lời bình luận ác ý của bọn họ.

 

Điện thoại reo lên, tôi nhấc máy.

 

Giọng mẹ tôi vừa xấu hổ, vừa tức giận: “Giang Uyển, nhà họ Châu muốn hủy hôn, phải trả lại năm mươi triệu tiền sính lễ!”

 

“Ba năm rồi mà con cũng không chiếm nổi trái tim một thằng đàn ông, đúng là đồ vô dụng!”

 

“Năm mươi triệu đó con tự tìm cách đi, Giang gia không có một xu!”

 

Tôi nhìn điện thoại bị ngắt, chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c khó chịu đến nghẹt thở.

 

Mọi thứ đèn đuốc tráng lệ, quần là áo lượt nơi đây đều chẳng can hệ gì tới tôi.

 

Tôi chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh.

 

4.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thich-em/chuong-1.html.]

 

“Nghe nói anh Trần về Hồng Kông hôm qua và sẽ tham dự tiệc tối nay.”

 

“Chắc không đâu. Anh Trần hầu như chưa bao giờ tham dự những hoạt động thế này.”

 

Tôi ấn vào lồng n.g.ự.c đau âm ỉ và giở túi xách lấy thuốc.

 

Tiếng sột soạt đánh động hai người đang nói chuyện, cuộc trò chuyện bất ngờ dừng lại, tiếng bước chân dần xa.

 

Tim tôi từ từ co thắt trong đau đớn. Corset của bộ lễ phục chặt đến nỗi tôi sắp ngạt thở.

 

Chẳng màng tìm thuốc nữa. Tôi muốn cởi nút ẩn và hít thở thật sâu.

 

Nhưng cố thử nhiều lần vẫn không được.

 

Hôm nay bà Giang nhờ người làm bộ móng mới cho tôi.

 

Tinh xảo và đẹp đẽ lạ thường. Nhưng ở thời khắc mấu chốt lại như thể đòi m ạ n g.

 

Tôi ngẩng mặt lên hít một hơi nhỏ. Mái tóc dài tán loạn buông xuống sàn tàu, môi dần chuyển xám.

 

Cách đó không xa, buổi tiệc vừa bắt đầu.

 

Hôn phu của tôi và người trong lòng anh ta hẳn đang ngọt ngào khiêu vũ cùng nhau.

 

Còn tôi có lẽ sẽ lặng lẽ biến mất trên boong tàu yên tĩnh này.

 

5.

 

“Anh Trần, anh muốn vào bây giờ không?”

 

Trần Tông Đình không đáp mà chỉ nhận hộp t h u ố c l á từ tay thư ký.

 

Anh ấy lấy một điếu xám nhạt ra, rồi lại mở chiếc hộp nhỏ tinh xảo.

 

Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay vẫn chưa châm lửa mà được chấm nhẹ vào thứ bột mịn màu đỏ đất đậm.

 

Sau khi phủi lên thân thuốc lần nữa, anh ấy mới duỗi tay về phía thư ký.

 

Thư ký vội đưa bật lửa, Trần Tông Đình châm t h u ố c.

 

“Các anh đi trước đi. Tôi hút xong điếu này.”

 

Trần Tông Đình nói rồi tiến mấy bước về phía lan can boong tàu.

 

“Chỗ này gió to, anh cẩn thận.”

 

Nhóm người vây quanh anh ấy biết điều mà rời khỏi.

 

Trở về Hồng Kông lần này, Trần Tông Đình tất phải tiến xa hơn.

 

Từ đó trở đi, trên cả đất Hồng Kông này, nếu anh ấy nói một thì không ai dám nói hai.

 

Người tổ chức tiệc tối nay đã móc nối mọi mối quan hệ hòng mời anh ấy lộ diện.

 

Vốn dĩ anh ấy chẳng mấy hứng thú.

 

Nhưng hôm qua về Hồng Kông đã bị người lớn trong nhà hối thúc chuyện kết hôn đến đau đầu.

 

Nên anh ấy dứt khoát mượn cơ hội này để thư giãn.

 

Chỉ là t h u ố c mới hút được non nửa thì Trần Tông Đình đã chú ý tới thân hình mảnh mai, gầy guộc cách đó không xa.

 

Anh nhớ ra rồi dập thuốc, định xoay người đi.

 

Ở đây có một rổ Pandas

Nhưng lại nghe thấy âm thanh như bị nghẹn trên sàn tàu.

 

Trần Tông Đình chậm rãi quay đầu nhìn.

 

Dưới ánh trăng mờ ảo, bóng người nằm sấp trên sàn nhưng lại uốn éo, quyến rũ vô song.

 

6.

 

Sắc mặt tôi hẳn đã tái nhợt như ma rồi.

 

Ánh trăng lờ mờ buông xuống, rọi lên khuôn mặt đã bay sạch vẻ diễm lệ và chỉ còn lại đôi chút nhăn nhó.

 

Tôi nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt hệt như bắt được khúc gỗ cứu m ạ n g.

 

Tay áo của anh ấy bị tôi nắm rất chặt.

 

Bản năng sinh tồn khiến tôi có được sức mạnh to lớn của cả đời mình.

 

Rốt cuộc, tôi kéo cánh tay anh ấy đặt lên n.g.ự.c tôi.

 

Tôi thở gấp đến đáng sợ, tim đập loạn từ bao giờ.

 

Anh ấy nhìn lướt qua tôi như thể thấu hiểu sự khó chịu đó của tôi.

 

Cuối cùng, anh ấy quỳ một gối xuống. Ngón tay thon dài nắm cổ tay tôi, trầm giọng, điềm tĩnh hỏi han: “Dây kéo váy ở đâu?”

Loading...