THEO ĐUỔI ÁNH SAO - Chương 10 - End
Cập nhật lúc: 2024-08-17 23:14:13
Lượt xem: 266
Anh tôi đi tới, không cho phân bua ấn tôi lên ghế của bệnh viện.
Hôn tôi.
Tôi chưa từng thấy anh tức giận như thế, tưởng như muốn nuốt sống tôi, hơn nữa tôi cũng chẳng còn sức nữa, liền chầm chậm trượt xuống sàn.
“Không cần anh nữa phải không, Tinh Tinh?”
“Không cần anh nữa?”
Anh gục đầu lên vai tôi, cắn tôi,
“Muốn làm phu nhân giám đốc hả?”
“Hay là muốn coi anh là anh ruột?”
“Hả? Gọi anh trai nghe xem?”
Anh quệt nước mắt tôi, động tác có chút hung bạo, tôi biết anh dùng quá nhiều thuốc an thần, cảm xúc trở nên bất ổn.
Thế nên tôi mặc anh bóp cằm tôi.
“Anh, đau…..”
“Đừng khóc!”
“Em cho rằng lần nào khóc cũng được việc phải không?!”
Nhưng tôi vẫn không nhịn được, ngữ khí dữ dằn của anh đột nhiên khiến tôi tan vỡ.
Thế nên tôi khóc rống lên.
“Em có cách nào khác đâu?!”
“Anh sắp c.h.ế.t đó, em còn cách nào khác đâu?”
“Em muốn thế này chắc?”
“Anh dữ cái gì, anh còn làm thế là em không thèm anh nữa!”
Có lẽ chúng tôi cũng không nghĩ lại cãi nhau như thế ở nơi này.
Còn anh vừa nghe thấy “không thèm anh nữa” thì đột nhiên im bặt.
Xung quanh là bóng tối tĩnh lặng.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra anh là bệnh nhân, hơn nữa còn sợ sẽ bất chợt làm anh tôi ngất xỉu vì tức.
Vừa định dịu giọng.
Anh tôi đã giơ tay lên, khẽ xoa cằm tôi,
“Đừng bỏ anh.”
Trái tim tôi như bị khoét một miếng.
Rưng rưng nước mắt nhìn anh.
“Vậy phải làm sao?”
“Nếu không trị bệnh thì anh sẽ ch.ê.t….”
“Làm sao ư?”
Anh tiếp lời tôi, ngồi xổm xuống trước mặt, vừa cười vừa xoa đầu tôi.
Trời vừa hửng sáng, mặt trời lên, ánh bình minh rải trên những mảnh thủy tinh.
Ầm ĩ một hổi, nhân viên y tế vừa lên lầu lại không dám tiếp cận hai đứa khùng điên đang ngồi xổm giữa đống miểng vỡ.
“Đi bến tàu ăn khoai tây chiên đi.”
“Gì cơ?”
“Ý của anh là, Tinh Tinh.”
“Địa điểm cuối cùng, Iceland, anh còn chưa đưa em đi mà.”
-Kết cục-
“Sau đó, ba mẹ anh định cư luôn ở Iceland.”
“Tần Trục Tinh đạp đạp đống tuyết dưới đế giày, sau đó cẩn thận đón lấy đứa bé trong tay người phụ nữ rồi bước vào trong nhà.
Tại thành phố nhiệt độ quanh năm bằng 0°C này, giây phút trốn vào nhà nơi đầy đủ hệ thống sưởi ấm sẽ khiến cả người thư thái hẳn ra.
Chiếc TV cũ còn đang phát chương trình địa phương, người phụ nữ già đang nằm trên chiếc ghế bập bênh vẫn chưa chú ý tới động tĩnh ở trước cửa.
“Mẹ, con mang Cathy và Tiểu Xú Xú về rồi đây.”
“Mẹ…”
Gọi hai tiếng, bà mới mơ màng mở mắt.
“Ah.”
“À, vào đi vào đi.”
“Ây da, mười mấy ngày không gặp, có nhớ bà không?”
Bà cụ đùa với đứa bé, cười hiền hậu, sau đó bỗng ngẩn ra, vỗ vào đầu một cái.
“Đầu óc để đâu đâu rồi, mẹ đang nấu canh mà.”
“Mấy đứa chờ ha, để mẹ đi tắt bếp.”
Nhìn bà vội vàng vào bếp.
Cô gái khom lưng chỉnh quần áo cho đứa bé, sau đó câu được câu chăng nhắc lại đề tài lúc nãy với chồng.
“Về sau thì sao? Ông bà nội của anh….”
“Tóm lại là anh lớn chừng này mà chưa bao giờ gặp hai người đó, có lẽ đã cắt đứt quan hệ hoàn toàn rồi.”
“Vậy còn giám đốc Chu gì đó thì sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/theo-duoi-anh-sao/chuong-10-end.html.]
“Cũng không biết, không có tin tức gì, trước kia ba anh có mang tin tức trong nước về một lần, hình như là say rượu lái xe lao xuống vách núi rồi.”
“Ồ, cũng coi như làm ác có ác báo….Ấy, mẹ, để con bưng cho.”
Cô cười trêu, thấy người phụ nữ già bưng bát canh to đi ra, vội vàng lại hỗ trợ.
Đồ ăn vẫn tinh tế và hợp khẩu vị như ngày nào.
Ở cái thành phố nằm bên kia bán cầu như thế này, không dễ dàng gì tìm được đồ ăn Trung Quốc ngon như thế này.
Vậy nên mỗi lần tới cô đều ăn rất nhiều, cậu bé cũng thích đồ ăn bà nội cậu làm.
Con mắt đen lúng liếng như biết cười.
“Tiểu Xú Xú giống ông nội nó thật đấy, con thấy giống không?”
Cơm nước xong xuôi, bà cụ ôm cháu vào lòng, lấy một khung ảnh ra xem cùng con dâu.
Ảnh có lẽ chụp từ mười mấy năm trước.
Người đàn ông trong ảnh ôm cô gái vào lòng, nhìn ống kính mỉm cười.
Có thể thấy được là tai trài gái sắc, thể nào gien của Tần Trục Tinh tốt thế.
“Haiz, ông già này….”
Bà lau lau khung ảnh, nhưng lau một lát bỗng xuất thần.
“Lâu lắm rồi không vào giấc mơ của mẹ nữa.”
“Sao chiều nay lại trở về trong giấc mơ của mẹ nhỉ?”
“Mẹ, ba đã đi gần mười năm rồi.”
Con trai ngồi xuống cạnh bà, đưa cho bà trái táo đã gọt.
“Mẹ cũng đừng ở nhà một mình mãi thế, chán lắm, tìm người bạn già đi?”
“Con nói này, người ở trang trại bên cạnh, Peter hay Van gì ấy, không phải cũng tốt à?”
Bà nghe thấy vậy chỉ cười.
Năm tháng cũng không phai mờ vẻ đẹp của bà, khi bà cong mắt vẫn rất dịu dàng.
Cúi đầu nhìn khung ảnh, không ngừng lau mặt kính đã ngả vàng.
Buổi tối của cả nhà cũng coi như hòa thuận vui vẻ.
Tiểu Xú Xú lúc bi bô tập nói đã được dạy bằng hai ngoại ngữ, hệ thống ngôn ngữ có hơi xốc xệch, nói mấy câu tiếng Anh lại thi thoảng bật ra vài từ phương ngôn, khiến người lớn cười bò.
Bên ngoài gió tuyết đập vào khung cửa sổ.
Đến lúc tắt đèn, Tần Trục Tinh liền mang cậu bé lên lầu ngủ.
Bình thường chỉ có mình mẹ anh ở đây, cho nên anh mới lo thời gian lâu không có ai bầu bạn bà sẽ thấy cô đơn, lúc lên lầu, thấy bà vẫn ngồi im trên sô pha.
“Mẹ, mẹ ngủ sớm đi nhé.”
Anh không yên tâm, đi qua nhắc một câu.
Dưới ánh đèn lờ mờ.
Bà kéo khăn choàng sát mình, rồi trả lời một câu chẳng hề liên quan.
“Mơ thấy ông ấy.”
“Ông ấy chậm chạp, sẽ không thúc giục.”
“Có phải ông ấy chờ mẹ sốt ruột rồi không nhỉ?”
…
“Đừng nghĩ linh tinh nữa mẹ.”
Lúc ấy anh không để ý, tưởng rằng tắt đèn xong có lẽ bà cũng về phòng nghỉ ngơi.
Sau đó mới phát hiện không đúng lắm.
Hôm sau, buổi sớm mai vẫn tràn trề sức sống như mọi ngày.
Tiếng chim véo von ngoài cửa sổ.
Anh vừa vò đầu vừa bước xuống lầu.
“Mẹ, sao vẫn ngồi sô pha thế ạ?”
“Mẹ, cả tối mẹ không về phòng à?”
“Mẹ?”
“Mẹ!!!”
Người đàn ông lảo đảo chạy xuống nhà. Ánh nắng sớm mai vẫn dịu dàng phớt lờ mọi sự trên đời.
Hai mắt bà đã nhắm lại, thần thái an tường ngồi trên sô pha. Nhưng lần này, mặc cho anh có gọi thế nào cũng không tỉnh lại.
Gió xuân thổi qua cửa sổ.
Anh nhớ ra, ngày ba đi, mẹ không rơi một giọt nước mắt.
Mẹ nói.
“Đợi mọi chuyện xong xuôi, sẽ có ngày gặp lại.”
…..
Mà có lẽ lần này.
Mẹ đã cảm thấy.
Mẹ nên đi tìm ba rồi.
Giống như khi xưa, ba đã cứu mẹ ra khỏi hố sâu tăm tối đầy dơ bẩn ấy.
(Hết)