Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Theo dõi thời không - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-05-05 13:14:19
Lượt xem: 116

9

Hôm nay tôi giành thời gian để quay lại nhà cũ, Trương Tam đã dọn vào đó ở rồi.

Tên này đang thất nghiệp, mỗi ngày đều sống lôi thôi. Dưới đất đầy những chai rượu với túi rác, căn phòng loạn như cái chuồng lợn.

Nói với Trương Tam vài câu rồi tôi đi thẳng vô giường.

Giường vẫn ở vị trí cũ, hiện tại nằm đó, một năm sau cũng như vậy. Trên giường t.h.i t.h.ể vẫn được chùm chăn, y như lúc tôi dọn ra ngoài.

Lúc này một năm sau, chắc trong nhà đã đầy mùi thối rữa rồi.

Thật không dám tưởng tượng, Trương Tam mỗi ngày đều phải cùng một t.h.i t.h.ể "má kề má"!

Chỉ là không biết cỗ t.h.i t.h.ể này là tôi hay cậu ta. 

....

Người phụ nữ kia mỗi ngày đều tiếp tục đi tới khu dân cư Cúc Viên.

Bởi vì hôm nay công trình đẩy nhanh tốc độ nên cực kỳ thiếu người, tôi bị kêu đi làm thêm giờ nên không thể đi theo cô ta.

Mãi cho tới 10 giờ tối, trở về nhà tôi không thấy cô ta đâu!

Thế là tôi liền đi tới khu dân cư xem thử.

Tới nơi tôi thấy người phụ nữ kia đang ngồi ở ghế đá dưới cây đại thụ.

Ánh mắt của cô ta như trước, nhìn chằm chằm vào con hẻm đó.

Khi tôi tới đầu hẻm, đột nhiên nghe được tiếng phụ nữ kêu cứu.

Cẩn thận nghe một chút, âm thanh rất nặng nề, như là một người bị bịt kín mũi miệng phát ra. Tôi đứng nhìn vào con ngõ, mơ hồ thấy trong góc có vài bóng người.

Đây là mắt phải của tôi nhìn thấy, đây là ở hiện tại!

Tiếng kêu cứu nặng nề truyền tới xen kẽ với những tiếng chửi thề của mấy người đàn ông.

Tôi ý thức được trong hẻm đang phát sinh chuyện gì nên lập tức báo cảnh sát. Tôi giải thích đơn giản tình huống với cảnh sát, họ nói 5 phút sau sẽ tới.

Trong hẻm âm thanh của người phụ nữ ngày càng nhỏ, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện.

Thế là tôi lấy hết dũng khí xông vào trong hẻm, nói với người bên trong là tôi đã báo cảnh sát. Rất nhanh, từ trong hẻm lao tới vài bóng người.

Bọn họ đều đội mũ lưỡi trai, mang khẩu trang. Tổng cộng có ba người, trên tay người nào cũng cầm một cây gậy sắt. 

Bọn họ tức giận việc tôi phá hỏng "việc tốt" của họ, có 2 người trực tiếp đập cây gậy sắt tới.

Trên người bị đánh 5, 6 cái, trên đầu cũng bị đánh trúng 2 cái. 

Cũng may, mấy người đó sợ cảnh sát tới nên đã ném gậy mà chạy đi. 

Tôi té trên mặt đất thở hổn hển, nhìn vô ngõ hẻm, lại quay đầu nhìn cái ghế dưới cây đại thụ không xa đây. 

Trong ngõ có một người phụ nữ đang nằm, trên ghế lại có một người phụ nữ đang ngồi. 

Trong ngõ là do mắt phải thấy, còn trên ghế là do mắt trái thấy. 

Tôi cảm thấy hoa mắt váng đầu, trời đất quay cuồng.

Cuối cùng, tôi ngất đi.

10

Chờ tôi thức dậy đã là sáng ngày hôm sau.

Bác sĩ nói không có gì đáng ngại, chỉ là bị thương ngoài da và chấn động não nhẹ.

Bên cạnh giường bệnh còn có hai cảnh sát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/theo-doi-thoi-khong/chuong-5.html.]

Tối hôm qua là cảnh sát khi chạy tới hiện trường đã đem tôi vào viện.

Tiếp đó cảnh sát tiến hành hỏi tôi một loạt câu hỏi. Bọn họ hỏi tôi đêm qua tại sao lại xuất hiện ở khu dân cư Cúc Viên.

Tôi cũng chỉ tùy tiện bịa ra một lí do, cũng không thể nói với cảnh sát là do mắt trái nhìn thấy người phụ nữ kia nên mới đi theo, ai sẽ tin đây!

Không phải vì tôi là người báo án còn bị thương vì cứu người mà sẽ không bị hoài nghi là đồng phạm.

Nên tôi đem toàn bộ chuyện hôm qua kể cho cảnh sát nghe. Cũng nghe được từ chỗ cảnh sát một ít tình huống.

Đêm qua người phụ nữ đang đi làm về thì bị ba tên côn đồ kia bắt đi, kéo tới con hẻm ở khu dân cư. Bọn chúng chuốc thuốc mê, định cưỡng bức người phụ nữ đó.

Nếu không phải tôi báo cảnh sát, cảnh sát tới kịp lúc thì có thể người phụ nữ kia đã c.h.ế.t vì hít quá nhiều thuốc mê.

Tôi gật đầu, rồi hỏi bọn họ có bắt được đám người kia chưa.

[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]

Câu trả lời là chưa.

Theo cảnh sát tiết lộ, ba người bọn họ rõ ràng là có âm mưu từ trước, bọn họ ra tay ở điểm mù, đã vậy còn bịt kín mặt, không để lại một chứng cứ nào.

Cảnh sát tìm tôi hỏi chuyện chính là muốn tra ra được manh mối nào đó.

Chỉ tiếc lúc đó trời quá tối, ba người chạy trốn kia lại đeo khẩu trang nên tôi không nhìn thấy mặt bọn họ.

Bất quá tôi lại suy nghĩ tới một vấn đề khác. Người phụ nữ tôi nhìn thấy qua mắt trái vì sao mỗi ngày đều tới con hẻm đó ngồi.

Nơi đó đúng lúc đêm qua xảy ra chuyện như vậy.

Hai việc này có khi nào liên quan với nhau hay không?

Một năm sau người phụ nữ kia sẽ g.i.ế.c hai người, theo tin nhắn cô ta nhắn với "bệnh thần kinh" thì cô ta sẽ g.i.ế.c thêm một người nữa.

Vừa vận cũng là ba người.

Tôi bỗng nhiên có một dự cảm, người phụ nữ một năm sau kia cùng cô gái bị xâm hại trong con hẻm đó có khi nào có quan hệ gì không?

Cô ta g.i.ế.c người, có khi nào là để báo thù?

Tôi hỏi cảnh sát để gặp mặt người bị cưỡng bức đêm qua trong con hẻm đó. Chỉ cần có thể gặp được cô ấy thì mọi nghi hoặc sẽ được giải đáp. 

Nhưng lại bị cảnh sát cự tuyệt. Bên cảnh sát cho ra lí do là vì người bị hại đã chịu kích thích rất lớn, bây giờ vẫn đang ở trạng thái tự phong bế, chống cự gặp mặt với người khác.

Xuất phát từ việc bảo hộ người bị hại, cảnh sát cũng không tiết lộ thông tin gì về thân phận của nạn nhân.

Hai người cảnh sát chào tôi xong liền rời đi. Trước khi đi còn dặn tôi nếu như nhớ ra được manh mối gì thì liên hệ cho họ. 

....

Buổi chiều tôi liền xuất viện, tôi biết người phụ nữ một năm sau kia rất có thể hôm nay cũng tới khu dân cư Cúc Viên.

Thế là tôi ghé qua chỗ đó nhìn một cái. Quả nhiên như tôi dự liệu, người phụ nữ đó đang ngồi ở ghế dưới cây đại thụ.

Hôm nay chắc cũng sẽ giống với mấy hôm trước, đợi tới trời tối cô ta sẽ về. Tôi vốn định ngồi chờ cùng cô ta coi rốt cuộc cô ta muốn làm gì.

Kết quả vì nửa chừng có việc không thể không rời đi.

Trên đường lại đi ngang qua căn nhà cũ, qua mắt trái tôi thấy dưới lầu đang kéo rào chắn, có không ít cảnh sát đi ra đi vào.

Xem ra là t.h.i t.h.ể c.h.ế.t trong nhà một năm sau đã bị phát hiện.

Tôi đi nhanh lên lầu, tôi cần dùng mắt trái xác nhận một việc, t.h.i t.h.ể đó rốt cuộc có phải là tôi hay không!

Đến trước cửa, mắt trái tôi thấy cửa phòng đang mở, vài cảnh sát đang khảo sát ở hiện trường.

Nếu muốn xem được nhiều hơn thì cần phải vào được nhà.

Nhưng lúc này ở hiện tại, cửa đang đóng.

Tôi khẩn trương gõ cửa, cũng không biết Trương Tam lúc này có ở nhà không.

Nếu như không có vậy tôi chỉ đành dùng chìa khóa phụ để mở cửa thôi.

Loading...