Thê tử của Dục Vương - 8
Cập nhật lúc: 2024-08-30 19:58:29
Lượt xem: 1,340
Mọi người bên ngoài còn đang bận rộn đoán vì sao Lâm Dục đêm qua lại ngủ trong thư phòng. Những lý do được đưa ra không có một cái nào nói Lâm Dục không thích ta. Càng nghĩ ta lại càng tủi thân, tất cả mọi người cảm thấy hắn thích ta, chỉ có ta biết hắn không thích ta mà thôi. Cái loại cảm giác bất lực này chạy lan khắp cơ thể, làm cho ta khó chịu vô cùng.
“Nếu như chàng không thích ta, có thể đối xử với ta giống như trước kia vậy, không cần để ý tới ta! Hôn sự là do Hoàng thượng ban cho, thời điểm đó chàng cũng có mặt nhưng cũng không phản đối. Có phải chàng trả thù ta vì ta đã nói ra chuyện chàng thích Nhu Nhu hay không...”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Khi ta nói xong, nước mắt liền giống như hạt đậu ào ạt chảy ra từ trong mắt, rơi xuống trên mu bàn tay của ta khiến ta choáng váng. Vốn dĩ ta đâu có muốn khóc, nên đưa tay lên muốn lau nước mắt, nhưng ngoài mong đợi lại được một cánh tay khác lau cho.
“Mịch Mịch, đừng náo loạn nữa.” Sau tiếng thở dài nhẹ nhàng, bàn tay Lâm Dục đặt lên mặt ta. Cách Lâm Dục nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta khiến ta có ảo giác mình chính là báu vật trong tay hắn. Những lời nói kia rơi vào trong lòng ta, sưởi ấm trái tim ta một chút. Chúng khiến trái tim ta run lên, quen thuộc như thể nó đã được hắn nói với ta hàng trăm hàng ngàn lần.
Ta còn chưa kịp suy nghĩ, xe ngựa liền dừng lại, có lẽ là đã đến cửa cung. Lâm Dục bước xuống xe trước ta, cẩn thận đỡ ta từ trên xe xuống. Ta thấy bộ dáng các tiểu binh canh giữ cửa cung nhìn thấy Lâm Dục đều như đang nhìn thấy quỷ. Duy chỉ có thị vệ bên người Bạch Thất của Lâm Dục đang đánh xe ngựa là có vẻ bình thường.
Ta được Lâm Dục dắt vào cung điện. Ta nhìn thoáng qua ngói xanh tường đỏ chưa từng thay đổi, lại nhìn thoáng qua bàn tay ta đang được Lâm Dục nắm. Giống như cái gì cũng chưa từng thay đổi, cũng giống như cái gì cũng đã thay đổi. Hoàng cung này ta đã tới vô số lần, nhưng chưa từng tới Ngự thư phòng.
“Thần phụ bái kiến Hoàng thượng.” Ta hành lễ quy củ theo như những gì ma ma đã dậy. Đương kim Hoàng thượng là Thái tử cùng ta lớn lên, hắn thấy bộ dáng ta như thế lập tức bật cười.
Không phải ta nói quá đâu, trên đời này, người có thể thấy hắn cười tuyệt đối có thể đếm trên đầu ngón tay. Năm đó khi hắn còn là Thái tử, còn bây giờ đã là người trưởng thành, uy nghiêm hơn rất nhiều nhưng hắn vẫn nở nụ cười đối với ta, có thể nhìn thấy địa vị của ta cũng không tầm thường.
“Từ nhỏ trẫm đã rất thích ngươi, muốn cho ngươi làm đệ muội của trẫm, hôm nay cũng coi như là toại nguyện.”
Hoàng thượng nói xong liền liếc mắt nhìn Lâm Dục một cái đầy ẩn ý. Ta cũng không để ý câu nói đó, thứ ta để ý chính là hắn thích ta như vậy, vì sao lại không muốn ta làm Hoàng hậu của hắn?
Đương nhiên chắc chắn là ta không muốn làm, vì từ nhỏ ta cũng đã muốn làm đệ muội của hắn. Ta không bao giờ nghĩ tới, việc ta gả cho Lâm Dục còn có người thứ ba được toại nguyện. Đây thật sự là một may mắn cực lớn.
Suy cho cùng, thiểu số nên phục tùng đa số. Nghĩ như vậy nên ta len lén liếc mắt nhìn Lâm Dục một cái, không ngờ lại nhìn thấy vành tai hắn đỏ lên.
9
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/the-tu-cua-duc-vuong/8.html.]
Có lẽ tối nay Lâm Dục không muốn ngủ ở thư phòng. Hắn ra lệnh cho Bạch Thất ôm chăn gối đêm qua ôm tới thư phòng về lại phòng ngủ của chúng ta.
“Ở trong thư phòng ngủ không ngon.” Lâm Dục nhìn chằm chằm vào chăn đệm và gối ôm trong tay Bạch Thất, ho khan hai tiếng.
Đương nhiên ta chỉ mong ngủ ở thư phòng không ngon, còn mong trong thư phòng mọc đầy gai mới tốt. Vì thế ta cười hì hì nói: “Vậy chàng về phòng ngủ đi.”
Trước khi xuất giá, ma ma đã dạy ta một chút chuyện giường chiếu, ta vốn tưởng rằng hôm nay sẽ dùng tới. Nhưng khi nhìn Lâm Dục nằm bên cạnh đã ngủ say, ta có cảm giác mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Lúc ngủ nhìn Lâm Dục cũng rất đẹp, dịu dàng hơn ban ngày nhiều. Ta nhẹ nhàng tới gần hắn, cẩn thận đặt đầu lên vai hắn. Hình như được như thế này cũng đã rất hạnh phúc.
Liên tiếp cả nửa tháng Lâm Dục cũng không chạm vào ta. Điều này làm cho ta không thể không hoài nghi, có phải sức hút của mình xảy ra vấn đề gì hay không.
Ta nhìn hình ảnh như hoa như ngọc của mình trong gương đồng, cảm thấy nhất định vấn đề không phải ở chỗ ta.
“Lục Ý, ngươi cảm thấy ta...” Ta còn chưa kịp hỏi thì đã có người chạy vội vào. Đó là một gã sai vặt quen thuộc trong Vương phủ, hắn vừa tiến vào liền quỳ phịch xuống.
“Vương... Vương gia bị thương rồi!”
Ta còn chưa kịp hiểu được những lời này, Bạch Thất đã bế Lâm Dục đi vào.
Trước kia ta luôn nói với Tần Nhu ta đã gặp qua rất nhiều việc trên đời, nhưng cảnh tượng diễn ra trước mắt ta bây giờ, ngay cả nằm mơ ta cũng chưa từng thấy qua. Làm sao con người ta có thể chảy nhiều m..áu đến như vậy?
“Gọi Thái y!” Ta nghe thấy giọng nói của mình như phát ra từ trong cổ họng.
Gã sai vặt đáp lại: “Thái y đang trên đường tới rồi.”