Thê tử của Dục Vương - 6
Cập nhật lúc: 2024-08-30 19:55:00
Lượt xem: 1,445
6
Có đôi khi ta cảm thấy mình nhất định là nữ nhi của Ngọc Hoàng, nếu không thì làm sao lúc nào ta cũng đều được làm theo ý của mình như vậy.
Sáng sớm hôm nay, phụ thân vừa trở về đã cho gọi ta đến thư phòng, đi cùng ta còn có mẫu thân ta.
“Hoàng thượng đã ấn định hôn kỳ rồi, là ngày mười lăm tháng sau.”
Ta còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe được phụ thân nói ra những lời này làm ta kinh ngạc, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
“Sao lại gấp như vậy?” Mẫu thân ta ở một bên nhíu nhíu mày.
Ta cũng cảm thấy như vậy hơi vội, ngay cả thời gian thêu hỉ phục cũng không có.
Phụ thân nhìn ta rồi quay sang nói với mẫu thân: “Hoàng thượng sai Khâm Thiên tính toán, nghe nói mười lăm tháng sau là ngày đại cát. Còn nói nếu bỏ lỡ thì phải đợi thêm hai năm nữa. Dục Vương nghe xong cũng cảm thấy mười lăm tháng sau không tệ.”
Lâm Dục cũng cảm thấy không tệ. Ta không biết tại sao Lâm Dục lại cảm thấy không tệ, ta đã thay hắn chọc thủng lớp màng bí mật kia. Chẳng lẽ bởi vì ta đã nói ra bí mật của hắn nên hắn muốn trả thù ta dù có phải hy sinh hạnh phúc của mình?
Nhưng đây đâu phải là trả thù ta, đây quả thực là chính điều mà ta luôn mong muốn!
“Mịch Mịch, con nghĩ như thế nào? Tuy phụ thân rất thích Dục Vương, nhưng nếu Mịch Mịch không đồng ý, phụ thân có thể lập tức tiến cung từ chối hôn sự này.” Phụ thân cầm tay mẫu thân, cẩn thận từng li từng tí nhìn ta.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Con...”
Ta xoắn xoắn góc áo, bộ dáng thẹn thùng, nhẹ giọng nói: “Mọi việc xin nhờ phụ thân làm chủ.”
Ta nhìn thấy rõ khóe miệng phụ thân giật giật, một lúc lâu mới nghe được người nói với mẫu thân: “Đã như vậy phiền phu nhân cân nhắc xem, thời gian gấp gáp như vậy, hỉ phục trước đây đã chuẩn bị xong rồi có cần thêu lại nữa không?”
Phụ thân còn cùng mẫu thân bàn luận một hồi về việc sắp xếp, chuẩn bị hỉ phục nhưng ta lại không có tâm trạng nghe. Vốn dĩ ta cũng đang đợi gả trong năm nay, có điều phu quân đợi gả của ta từ Lục Kính Viêm đã biến thành Lâm Dục. Đây là chuyện dù có nằm mơ ta cũng không dám nghĩ tới.
Lúc Tần Nhu tới tìm ta, ta đang cặm cụi thêu hình uyên ương trên khăn hỉ. Mẫu thân nói hỉ phục có thể không cần thêu, nhưng khăn hỉ phải tự mình thêu.
Trước đó vài ngày ta cũng đến phủ Trấn Quốc vài lần tìm Tần Nhu, nhưng lần nào nàng cũng không gặp ta, chứng tỏ nàng rất giận ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/the-tu-cua-duc-vuong/6.html.]
Lần này nàng tới tìm ta, ta tuyệt đối không dám nhắc lại chuyện kia nữa. Ta cảm thấy việc ba người chúng ta thế kia vốn không thể như ta mong muốn. Chỉ cần ta ngoan ngoãn gả qua đó, tốt xấu gì hai người ta cùng Tần Nhu cũng đều được như ý nguyện, cũng coi như là một chuyện tốt.
“Ngươi có biết vì sao ta tức giận không?” Tần Nhu giật lấy hỉ khăn trong tay ta, ép ta nhìn nàng.
Ta nhìn khăn hỉ trong tay nàng, gật gật đầu: “Ngươi tức giận vì ta muốn cùng ngươi hầu hạ chung một chồng.”
Tần Nhu cắn môi, dường như lại bị ta chọc giận. Ta cũng không biết mình lại nói sai chỗ nào.
“Tình cảm mười mấy năm của ta và ngươi như vậy, làm sao ngươi không nhìn ra ta không có tình cảm với Lâm Dục, làm sao ta lại có thể không nhìn ra ngươi mới là người có tình cảm với Lâm Dục chứ!”
Những lời này vừa nói ra, giống như một tia sét đánh thẳng vào đỉnh đầu ta. Miệng ta đột nhiên khô khốc, không biết phải nói gì.
Ta đã che giấu tâm tư của mình tốt như vậy. Thời điểm từng theo đuổi Lục Kính Viêm, ta còn từng tự lừa dối mình rằng ta thật lòng thích hắn. Suýt chút nữa ta cũng lừa được mình rồi, vì sao Tần Nhu vẫn có thể nhìn ra được.
Từ trước đến nay, ta luôn cho rằng mình cực kỳ thông minh, nhưng bây giờ xem ra ta vốn không thông minh như mình tưởng.
Tần Nhu nhìn ta, như có thể nhìn thấu ta đang nghĩ gì: “Người khác đương nhiên không nhận ra, nhưng ta có thể giống như những người khác sao? Nhìn ngươi miệng thì mắng nhiếc Lâm Dục, nhưng trong mắt toàn là tia sáng lấp lánh. Khi ngươi nhìn Lâm Dục và Lục Kính Viêm, thái độ hoàn toàn khác nhau.”
“Cũng không phải chuyện gì to tát, ngươi như thế này là sao? Hiện giờ thì thế nào, dù sao ngươi cũng phải gả cho hắn, tuy là ta còn giận ngươi, nhưng cũng thật lòng vui mừng cho ngươi nên không còn trách ngươi vì đã lừa gạt ta nữa.”
Tần Nhu cho rằng ta không nói thật với nàng là bởi vì ta xấu hổ, nhưng nàng lại không biết, ta không nói cho nàng biết chỉ là bởi vì người mà Lâm Dục thích là nàng.
Nhưng có lẽ ta sẽ không bao giờ nói chuyện này với Tần Nhu.
“Tại sao trên khăn hỉ lại thêu hai con vịt?” Lúc Tần Nhu đưa lại khăn hỉ cho ta, nhìn một cái rồi cuối cùng vẫn nói ra những lời mà ngay từ đầu ta luôn sợ nàng nói ra.
Những cảm xúc khó tả vừa rồi đã tiêu tan hết, hiện giờ ta chỉ muốn đuổi nàng ra ngoài.
7
Cuối cùng ta cũng được gả cho Lâm Dục như ý nguyện.
Ta mặc hỉ phục ngồi ở trên giường, tay nắm chặt ống tay áo thêu chỉ vàng họa tiết hình đám mây. Từ hôm gặp Lâm Dục ở trên nóc nhà đến nay, ta cũng chưa từng gặp lại hắn.
Tuy rằng mẫu thân ta nói trước khi kết hôn một tháng, tân lang sẽ không gặp tân nương, nhưng ta cảm thấy Lâm Dục không phải vì thế mà không đến gặp ta.