Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

“Thế thân” nổi điên vả mặt tất cả! - Chương 4: Nghiên Trì

Cập nhật lúc: 2024-10-13 09:34:26
Lượt xem: 302

4. “Sao giờ này còn chưa thấy nữa?”

“Phải đấy, trễ 5p rồi”

“Có khi nào không phải ở đây không?”

Trong sân bay ồn ào người nói chuyện, trên tay giơ bảng hiệu đề các chữ như ‘Nghiên ca ca’  ,  ‘Nghiên ảnh đế <3’  , còn cả  ‘Chào mừng Nghiên lão sư’ đến Đế Kinh’ , ....

Bên ngoài cửa, một con Lincoln vụt qua.

Trên xe, người mà bọn họ đợi đang bình thản lướt mạng, thỉnh thoảng còn rep đôi ba dòng

“Thiếu gia, anh bớt nhắn lại bọn họ đi, còn nhắn nữa lỡ họ tìm được đây là acc phụ của anh thì tiêu mất” Người bên cạnh không nhịn được mà can lại

“Kệ bọn họ, biết thì sao?” Nghiên Trì-ảnh đế đã nghỉ diễn, hiện là giáo sư cho học viện nổi tiếng, đồng thời là ông chủ đứng sau. Dù đã ngưng hoạt động được 5 năm nhưng độ hot không những không giảm còn tăng cao ngùn ngụt.

“Ha, biết thì còn sao nữa, chắc chắn ảnh hưởng càng nhiều tới tiểu thư rồi”

Nghiên Trì nghe xong lập tức câm lặng, tay cũng tắt điện thoại, úp màn hình xuống.

Người nọ là trợ lí hắn-Lập Vũ, cậu thở dài, cứ phải nói tới Kỷ tiểu thư thì thiếu gia mới chịu nhượng bộ.

“Lịch trình chiều nay của anh rất rảnh” Lập Vũ có ý tốt gợi ý

Nghiên Trì gật gù, “Đến chỗ Thanh Thanh đi”

“...Giờ này Kỷ tiểu thư đang trên công ty” Ý của cậu rất rõ ràng muốn hắn về chuẩn bị để tối còn tham gia tiệc, hắn thì hay rồi, cố tình hiểu sang ý khác.

Nghiên Trì bực dọc, đang định cáu kỉnh một vài câu cho bõ tức thì nghe Lập Vũ tiếp “Tối nay Kỷ tiểu thư cũng tham gia tiệc, anh có thể gặp ở đấy. Còn có, Phong thiếu không đến”

“Phong Luân không đến?” Nghiên Trì chau mày, làm gì có chuyện tên đó để vợ một mình để người khác cướp mất? Mà thôi thây kệ, nghĩ nhiều chi tổ đau óc

Cùng lúc ấy, phía Phong Luân ắt xì một cái rõ to, anh cau mày “Anh có cảm giác không ổn lắm, Thanh Thanh, hay là anh đi cùng em?”

“Anh bận việc của anh đi” Tôi chỉnh cà vạt cho anh, mỉm cười “Anh biết em mà, ai đụng vào em, em hoàn trả gấp 10”

“....Được, đừng để bản thân chịu thiệt”

“Em biết rồi”

Tối đó, tại khách sạn Đế Hào, là nơi tốt nhất Đế Kinh, cũng là tài sản của Phong gia

“Tôi còn tưởng là ai, thì ra là Kỷ thế thân đại danh đỉnh đỉnh dạo gần đây, kẻ trèo lên giường người khác như cô cũng dám đến nơi sang trọng như này?”

Hỏi thừa, nơi này có tới một nửa cổ phần của tôi, tại sao tôi không thể đến? Tôi liếc Khả Hân một cái, cười xã giao “Tôi lên giường với ai, cũng không đến lượt cô nói. Khả thị dạo này làm ăn có chút túng thiếu, để vào được đây chắc Khả tiểu thư cũng có không ít quan hệ ấy nhỉ”

Lời dứt, người xung quanh bàn tàn sôi nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/the-than-noi-dien-va-mat-tat-ca/chuong-4-nghien-tri.html.]

Tôi nói là nói khách khí vậy, chứ người giới thượng lưu ai ai cũng biết, để vào được đây, đoán chừng Khả gia vét hết sạch số tiền còn lại để đánh cược với lần này rồi

Không nhìn cũng biết bây giờ sắc mặt Khả Hân méo mó đến nhường nào, mà tôi cũng chẳng bận tâm, mấy bữa tiệc này rất nhiều phóng viên, sẽ gặp kha khá rắc rối nếu vướng phải scandal với ai, nên tôi chỉ muốn vào rồi chui vô một góc để không ai biết

Đấy là tôi mong vậy, còn có người cứ muốn làm khác cơ

À, tôi không bảo Khả Hân nhé

Khi con Lincoln quen thuộc dừng lại trước đại sảnh, tôi đã hơi ngờ ngợ rồi, đợi người trên xe bước xuống, tôi ngay lập tức hiểu cái trực giác của Phong Luân là từ đâu mà ra, tôi lách người để tránh chạm mặt người kia nhưng khổ nỗi...

“Thanh Thanh~”

...Khổ nổi người này tia người cực giỏi, tôi bất đắc dĩ đứng lại, đưa tay ra khách sáo, ánh mắt tóe lửa, nhấn giọng “Nghiên-lão-sư, hân hạnh”

“Khụ...” Nghiên Trì ho khan, hồi phục vẻ lạnh lùng, đáp lại “Kỷ tiểu thư, lần trước chúng ta từng hợp tác, không biết tiểu thư có nhớ không?”

“Tôi sao có thể quên Nghiên ảnh đế được chứ” Tôi thầm nghiến răng, rắc rối rồi đây

Quả nhiên người xung quanh bu lại đông nghịt, càng ngày càng đông, đều đang bàn tán xôn xao

“Vừa nãy Nghiên ảnh đế đã cười đúng không?”

“Chắc nhìn nhầm thôi, trước nay Nghiên Trì lạnh lùng có tiếng mà, luôn trưng vẻ người sống chớ gần đấy”

Ngược _ HE

“Nhìn kiểu kia có giống ‘người sống chớ gần không’ ? Anh ấy đang đứng cạnh Kỷ Thanh kia”

“Ờ, với lại nãy còn nghe loáng thoáng Thanh Thanh...?”

Bạn thân tôi Tô Lục Nhi đến rất kịp thời, nhảy nhảy trong đám đông, tay giơ cao “Thanh Thanh, mình ở đây!!”

“Ồ? Là công chúa nhỏ của Tô gia gọi à?”

“Chứ sao, làm gì có chuyện Nghiên ảnh đế gọi cô ta như vậy, danh tiếng đã thối nát đến cùng cực rồi còn”

Những lời đó Nghiên Trì đều nghe rất rõ, sắc mặt tệ chưa từng thấy, hắn đi lại đám to miệng nhất, giọng lạnh lẽo “Bịa đặt tin đồn về người khác có thể bị phạt tiền hoặc đi t.ù tùy theo mức độ nặng nhẹ”

Đám người bị dọa sợ tái mặt, lùi lại cả mét, những người khác cũng không hẹn mà im lặng.

“A Lập, thế thân là như nào?” Nghiên Trì hạ giọng, chỉ đủ cho người sát phía sau nghe thấy

Lập Vũ tảng lờ, “Chỉ cần anh tránh Kỷ tiểu thư, ắt bớt được không ít chuyện”, cậu chẳng bận tâm ánh mắt c.h.ế.t chóc của đối phương, ‘hừ’ , quen rồi thì chuyện gì cũng dễ giải quyết, giờ cậu hết sợ như hồi mới gặp hắn rồi

Nghiên Trì biết không làm gì được cậu đành ậm ực bỏ qua

Nhưng Lập Vũ nói đúng, cũng không nên quá thân thiết, tránh để xảy ra chuyện không đâu.

 

Loading...