“Thế thân” nổi điên vả mặt tất cả! - Chương 10: Trái ngược
Cập nhật lúc: 2024-10-19 23:42:18
Lượt xem: 246
10. Không mất quá nhiều thời gian, tin tức được đăng lên tất cả các trang nhất, trên hotshare, từ top 10 trở lên đều là tin về tôi
#Kỷ Thanh và thân phận thật sự của cô
#Kỷ Thanh và Phong Luân
#Kỷ Thanh là con của LJ cùng Nghiên Trì
#.....
Tôi cảm thán, được, tin tức này đủ lớn, đủ khiến tôi vui, lại nhìn người đang quỳ trước mặt, tôi bình thản bảo với người đang bóp vai tôi đầy xu nịnh “Mạnh chút, chả cảm giác gì”
Phong Luân cười, tay dùng lực hơn “Vậy ổn chưa vợ?”
“....Tay anh thử không yên phận xem?” Tôi cảnh cáo bàn tay vừa mới lần mò xuống sau lưng tôi một cách lạnh lùng “Hay cả anh cũng muốn quỳ cùng cho vui?”
“Cái đó thì không cần đâu vợ” Phong Luân liền biết ý mà thu móng vuốt lại, đúng là đồ chó mà
Tôi liếc người quỳ trên sàn, tự nhiên cảm thấy khá thú vị, hất cằm “Ây za, đại thiếu gia, Thái tử gia, Cố đại gia đại danh đỉnh đỉnh, Ngài như thế này, tôi tổn thọ mất”
“....M...mợ, l..là con...con có mắt không thấy Thái Sơn..., mợ đừng giận nữa...”
Nhìn dáng vẻ nuốt nước bọt để cố nói cho trọn câu, tôi nén cười tới đau cả bụng, không nghĩ tới hắn thực sự rất nhanh gọi tôi là mợ, rồi tự dưng xuất hiện trước mặt tôi, quỳ xuống như vầy, và chồng tôi đã xác định với tôi là chưa kịp làm gì cả
“Được được, có thái độ hối lỗi là tốt, đứng lên đi~”
Trừ việc nói tôi bám theo anh ta ra, quả thực anh ta chưa làm gì quá đáng cả, tôi nghĩ bụng, dù sao cũng là người một nhà, không nên quá quyết tuyệt.
Đấy, thế mới nói, tôi là người lành tính mà, chỉ cần không chạm tới giới hạn cuối cùng của tôi là được
Đừng hỏi giới hạn của tôi là gì, đến tôi còn không biết
“Mợ, mợ là tốt nhất, trước nay là con mắt mù, đã làm ra hành động sai trái, mợ độ lượng không tính toán với con...”
Cố Nhậm không những không đứng dậy, còn lết lại chỗ tôi, tuôn ra một tràng dài như đã chuẩn bị trước, nhưng bị Phong Luân chán ghét đạp cho một phát
“CÚT, ai cho đụng vào vợ tao!”
Dáng vẻ Cố Nhậm lúc nãy làm tôi không khỏi nhớ đến Phong Luân lúc bị tôi giận, liền bật cười “Được rồi được rồi mà”
Ngược _ HE
Bảo sao tôi cứ nghĩ, quái lạ, có một đứa cháu ngỗ ngược như vậy, một người công chính liêm minh như anh phải trừ khử lâu rồi chứ, thì ra là tôi nghĩ nhiều rồi, cậu cháu nhà này mặc dù mặt không giống, nhưng tính cách giống tới phân nửa
Cố Nhậm chỉ là bị Khả Hân cùng đám bạn xấu kia nói ra nói vào mới có định kiến với tôi, chứ thực ra trong tâm vẫn rất đơn giản.
“Tôi tha thứ cho con rồi đấy, cơ mà phải theo một điều kiện”
“Dạ?” Cố Nhậm sau khi biết tôi là mợ nó, ngoan ngoãn hẳn
“Khả Hân với đám bạn kia của con ấy, có mỗi Tiêu Phiên là ổn ổn, còn lại bỏ đi, chơi cùng hư người”
“Được, nghe mợ” Anh ta gật đầu lia lịa
Sau khi anh ta rời đi, tôi lấy điện thoại ra lướt, vô tư “Anh, em đóiii”
Nhưng đợi một lúc cũng không nhận được phản hồi, tôi ngây người, thuận thế nhìn lên, lập tức cả người cứng đờ
Oắt đờ phắc?
Cún con khóc rồi kìa?
Nãy giờ tôi chưa có làm gì mà?
“Nín nín nín nào, anh cứ khóc như vậy sao em hiểu?” Tôi bất đắc dĩ bỏ em điện thoại yêu quý xuống sopha, đứng lên, vòng tay qua cổ anh, giọng ngọt xớt “Luân~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/the-than-noi-dien-va-mat-tat-ca/chuong-10-trai-nguoc.html.]
Anh nhìn tôi, mắt ầng ặng nước, nhưng tôi nhìn thấy tôi trong mắt anh
Phong Luân sau một hồi tự dỗ mình thì mới nói “Tiêu Phiên là ai?”
Tôi “....”
Không phải chứ? Anh ghen với một người mà đến tên thậm chí còn không biết sao?
“Đó là bạn của Cố Nhậm, cũng là thế gia đấy, em quen vì từng hợp tác thôi” Tôi sẽ không nói vì tôi và cậu ta từng thường xuyên uống rượu, dù chỉ là để bàn hợp đồng, nhưng hũ giấm này nghe được....
...Tôi nghĩ không ổn chút nào
“Không thích, vợ chỉ có thể là của anh”
“...Ừ ừ, em là của anh, luôn là của anh” Tôi gật gật “Con cũng đã có rồi, còn bỏ trốn được chắc”
“....”
Không khí ngưng trệ vài giây
“Con/cậu/em có con rồi?!?!”
Tôi bịt tai, vẻ khó chịu nhìn đám người vừa chạy xuống tầng với vẻ há hốc miệng vì kinh ngạc, nhăn mày “Có, có rồi, nhưng có thể đừng hét khôngggg!”
Vốn định để ổn định mới nói, nhưng vì để dỗ cún con tôi mới phải nói đấy
“Nam hay nữ, mấy tháng rồi?”
“Mới hai tuần”
“Trời ạ, đến mình mà cậu cũng giấu hả!!”
“Thì mình cũng định nói rồi mà”
Sau đó, tôi bị cưỡng chế nghỉ việc, công việc của tôi do chú Lập phụ trách, với lí do bảo vệ em bé, không thể làm việc căng thẳng
Đó là nguyên nhân vì sao tôi không muốn nói đấy! Ở nhà ngồi không cũng chán lắm chứ đùa
Bụng tôi được 3 tháng thì Tô Tô cũng phát hiện mang thai được 2 tháng rồi
Nôn thốc nôn tháo trong WC, tôi không còn sức lực để mắng tên chó kia nữa, ngồi ôm bồn cầu đã được cả tiếng rồi, thực sự ăn không vào mà cứ buồn nôn, tôi sắp đem lục phủ ngũ tạng nôn ra hết rồi
“Vợ ơi, vợ không sao chứ...?” Ra ngoài, Phong Luân lo lắng đỡ tôi
Tôi tặng anh cái lườm cháy xém cả da mặt, cũng tiêu tốn không ít năng lượng, hỏi thừa, nhìn thử xem có sao không?
Lại nhìn Tô Lục Nhi ăn uống ngon lành đang nằm trong lòng Nghiên Kỳ Dật để hắn đút hoa quả, tôi nghiến răng ken két “Tô-Lục-Nhi! Cậu cố tình trêu ngươi mình đúng không?!”
Sao cùng là mang thai, một người thì ăn không vào, một người thì ăn mãi không đủ no vậy?
Tô Lục Nhi ngoái lại, cười gượng, còn cố nhét nốt quả nho vào miệng, tôi tức điên lên
“Cmn Phong Luân, tức c.h.ế.t em mà!!”
“Vợ đừng giận nữa, sau này không đẻ, không đẻ nữa” Phong Luân bối rối cùng luống cuống mà nói
“Hừ, anh biến đi” Tôi bực bội mà không có chỗ trút, chỉ có thể ném lên người anh, mà nhìn anh như vậy lại không nỡ
Sự thật chứng minh, ông trời luôn công bằng, ông khiến tôi mệt lử người khi ốm nghén nhưng khi sinh lại thuận lợi vô cùng, đúng đủ 9 tháng 10 ngày là ra, ra rất nhanh, không làm tôi quá đau đớn.
Vô cùng hợp lí, Tô Lục Nhi cũng vỡ ối cùng ngày với tôi, sinh non mất 1 tháng, nhưng khi tôi chỉ mất 30 phút thì Tô Lục Nhi vui vẻ không ốm nghén lại mất tới 3 tiếng, khi tôi ôm con ở ngoài còn nghe thấy tiếng hét đầy đau đớn của cô ấy
“Nghiên Kỳ Dật, sau này anh tự đi mà đẻ!!!”
Tôi “.....”