“Thế thân” nổi điên vả mặt tất cả! - Chương 1: Tin đồn
Cập nhật lúc: 2024-10-12 22:29:01
Lượt xem: 464
1. “Nhìn kìa, chính là cô ta, thế thân mặt dày nhất tôi từng gặp”
“Thế thân? Cô nói Kỷ Thanh?”
“Không phải cô ta thì là ai? Chưa bao giờ thấy một thế thân nào ngang nhiên đi giữa đường như vậy, cũng không sợ người ngoài nói cô ta trở thành tổng giám đốc nhờ khuôn mặt mà đi câu dẫn Thái tử gia à?”
“Cô ta là ai chứ? Cố thiếu liếc mắt một cái đã đầy tiểu thư con cô chiêu bám theo, mắc gì để ý cô ta?”
“Còn không phải cô ta ỷ lại vào khuôn mặt giống với bạch nguyệt quang của Cố thiếu à?”
Những lời bàn tán này không phải mới ngày một ngày hai, Kỷ Thanh tôi làm việc từ vị trí thấp nhất, tự mình vươn lên tới chức tổng giám đốc, năng lực tự chứng minh không thẹn với lòng.
Ngược _ HE
Chỉ là có người ghen tị, tranh không lại tôi, tôi vừa lên chức, tin tức tôi là thế thân đã lan truyền khắp nơi.
Nhưng sự thật luôn chỉ có một:
“Kỷ Thanh!!!”
Tiếng hét vang cả hầm để xe, nhưng tôi không chút quan tâm, trực tiếp làm lơ nó.
Cổ tay bị bắt lại, tôi hất ra, hết sức khó chịu trừng người kia “Cố thiếu, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không làm bạn gái anh, mong anh đừng làm phiền tôi nữa”
Chính là không có cái gì gọi là thế thân hết, căn bản tin đồn chỉ đúng một phần, tôi quả thực giống cái người bạch nguyệt quang gì đấy, nhưng không có chuyện thế thân, là tên sở khanh này cứ suốt ngày bám lấy tôi đòi bao nuôi tôi!!!
Nhưng mà tôi có tiền, hơn nữa cũng không thiếu tiền, căn bản không cần bao nuôi
“Kỷ Thanh, đừng có được nước lấn tới, cho cô mặt mũi mà không biết đường hưởng à?”
Đúng vậy, tên trước mặt chính là Thái tử gia Đế Kinh-Cố Nhậm, người đang có lời đồn với tôi
Tôi cảm thấy tức cười, anh ta cho tôi mặt mũi? Tôi phi! Làm như tôi thèm lắm ấy. Tôi lùi lại, “Anh đi mà tìm bạch nguyệt quang gì kia của anh đi, không tiễn”
Vừa mở cửa xe đã bị chặn lại, tôi phải nhịn lắm mới không đ.ấ.m anh ta, cố nén cơn giận, tôi nở nụ cười thương mại “Cố thiếu, tôi không như anh, tôi rất bận, vả lại tôi cũng đã nói rất rõ, tôi đã có chồng rồi, không thể làm bạn gái anh, sao anh cứ bám theo tôi vậy? Hay là anh có vấn đề về não? Hoặc là lời của tôi anh không hiểu, cứ phải nghe chó sủa mới rõ sao?”
“Cô?!”
Không đợi Cố Nhậm kịp làm gì, tôi lập tức khởi động xe phóng đi, để lại anh ta tức tới nghiến răng, giậm chân tại chỗ.
“Thiếu gia?”
“Nếu không phải cô ta giống Kỷ Dĩnh thì tôi mới không...mẹ nó” Cố Nhậm bực tức chửi thề
Người bên cạnh ho khan, khuyên nhủ “Thiếu gia, tôi thấy Kỷ tổng thực sự không quan tâm đến anh đâu, hay là bỏ đi, náo loạn lên, lỡ đến tai Nhị gia....”
“Không được cũng phải được, tôi nhất định phải khiến Kỷ Thanh quỳ dưới chân tôi, cầu xin tôi lấy cô ta!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/the-than-noi-dien-va-mat-tat-ca/chuong-1-tin-don.html.]
“Nhưng cô Kỷ thực sự có chồng rồi...”
“Chồng cô ta là cái thá gì? Có chồng rồi thì sao? Ly hôn là được! Lập tức đánh tiếng, ai dám hợp tác với Kỷ Thanh là đối đầu với tôi!”
Người này thầm lấy khăn lau mồ hôi hột, xin anh đấy thiếu gia, Nhị gia mà biết được, trị tội lên đầu chúng tôi mất.
Ở đâu đó, một người đàn ông đột nhiên ắt xì 4 tiếng, sau khi dụi dụi mũi, hắn nhìn lên “Đặc trợ Mạc, có phải vợ tôi nhớ tôi không?”
“....Ngài thử hỏi xem?” Mạc thầm chửi trong lòng, cái quần què gì cũng hỏi, không nhịn được, cậu bồi thêm một câu “Vợ Ngài cũng đâu phải tôi, sao tôi biết”
Bị lườm một cái, Mạc cũng chẳng chút bận tâm, dù sao hắn cũng không trừ tiền lương cậu, sợ cái gì chứ
Tôi đang phóng xe trên đường thì nhận được điện thoại, tên hiển thị trên màn hình là: Cún con
Đang sẵn bực mình, lại nhận được cuộc gọi video từ tên này, tôi thuận thế, ừm, có chỗ trút giận rồi, liền bắt máy, ra vẻ cáu giận “Làm sao?”
Người ở đầu dây bên kia giật mình, tưởng mình làm gì sai, vội vàng xin lỗi tôi [Bảo bối, sao vậy, anh lại chọc giận gì em sao, cho anh xin lỗi mà~]
Tôi thở dài, ừ thì anh không chọc gì tôi, tự dưng giận, thấy bản thân hơi quá, tôi dịu giọng “Không có, mới gặp con ch.ó cắn bậy, không nhịn được”
[Có cần anh xử lí không?] Phong Luân là chồng tôi, anh và tôi kết hôn đã 2 năm rồi, ngay khi tôi vừa đủ tuổi, anh là luật sư nổi tiếng, tự mở ra văn phòng luật Thanh Phong.
‘Thanh Phong’ là ý nghĩa tên của tôi, và anh muốn dùng nó đặt tên cho văn phòng, tuy tôi không muốn nhưng anh làm nũng một hồi, cuối cùng tôi đành phải từ bỏ, phản đối vô hiệu.
“Kệ đi, em quen rồi, nếu cần sẽ nói anh” Tôi chép miệng, miễn sao không đụng tới tiền của cô là được, còn lại muốn cắn sao cắn, tôi thản nhiên “Em thèm bánh bao tuyết pha lê”
Cố Luân cười trầm [Được, giờ về làm cho em]
“Ngoan~” Tôi cười, bỗng có chuông báo, tôi nhíu mày “Đợi em chút” rồi bắt máy
[Kỷ tổng, tôi là Thịnh Duy]
“Thịnh tổng? Có chuyện gì sao?”
[Chuyện là....Tôi muốn hủy hợp đồng]
Nghe sự do dự kéo dài, tôi cảm thấy có gì đó không ổn bèn dò hỏi “Thịnh tổng, tôi và anh đã hợp tác nhiều năm, tôi tất sẽ không làm khó anh, chỉ mong anh cho tôi biết, có phải có người can thiệp vào không?”
[....Kỷ tổng, xin lỗi, tôi cũng chỉ là người làm ăn]
“Được, tôi hiểu” Cúp máy, tôi dừng xe lại bên đường, ngẫm một lúc, đột nhiên hiểu ra, tôi đen mặt
“Cố Nhậm, anh dám chơi tôi!”
Tôi bảo rồi, đụng tới tôi thì được, đụng tới tiền của tôi thì không xong với tôi đâu