Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thế Thân Hoàn Hảo - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-04-01 22:00:30
Lượt xem: 1,949

9.

Tôi thường hay mơ một giấc mơ.

Trong mơ, Hà Thiểu Thanh đang dạy tôi viết chữ.

Anh ấy viết tên tôi – Hà Sương – lên trên giấy, rồi dạy tôi viết từng nét chữ một.

Tôi cố gắng siết chặt bút lông, nhưng chữ viết ra cứ xiên xiên vẹo vẹo chẳng nên hình thù gì.

Thấy vậy, anh ấy cười khinh một tiếng, sau lại cúi người áp bàn tay mình lên tay tôi, còn tay kia thì đặt lên eo tôi, hạ giọng nói bên tai tôi: “Nào, viết theo anh.”

Bỗng dưng thân mật khiến tôi càng hoảng sợ, bút lông trong tay theo đó mà run lên khiến mực thấm vào giấy lan rộng ra, vẽ thành một bông hoa ngoài ý muốn.

Hà Thiểu Thanh thấy vậy thì cười thành tiếng. Tay anh vẫn đặt bên eo tôi như trước, vậy nên tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh ấy thoáng qua bên tai mình.

Tôi hốt hoảng di chuyển đầu bút, cố gắng che giấu sự thất thố vừa rồi. Nhưng thậm chí tôi còn chẳng viết nên được nét chữ nào.

Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng vang thật lớn, sau đó là tiếng hét sợ hãi của mọi người.

Là tập kích trên không.

Một vài chiếc máy bay chiến đấu bay lướt nhanh qua, thả bom. Vụ nổ dữ dội và ngọn lửa hung hăng nhanh chóng nuốt trọn cả rạp hát.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Hà Thiểu Thanh đã kéo tôi chạy ra ngoài.

Trên đường đi, khắp nơi toàn là khói. Dòng người hỗn loạn đổ xô đến hầm trú ẩn, tôi và anh ấy cũng bị chen lấn tách ra trong lúc ấy.

Tôi đứng tại chỗ, lo lắng tìm Hà Thiểu Thanh ở khắp nơi, nhưng mãi mà chẳng thấy anh đâu.

Quay đầu nhìn lại thì ngọn lửa tham lam đã bùng lên nóc rạp hát rồi. Ánh lửa rực cả góc trời, thỉnh thoảng lại có bóng người thoáng qua, bên tai là tiếng khóc thất thanh, cảnh tượng chẳng khác gì địa ngục trần gian.

Nỗi hoang mang lấn chiếm đầu óc, tôi liều mạng phá tan dòng người quay về tìm anh ấy.

Cảnh tượng hoang tàn trước mắt khiến tôi chóng mặt. Tôi vừa lảo đảo tiến về phía trước, vừa gọi tên Hà Thiểu Thanh.

Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy bóng hình thân quen ấy trong đám người.

Anh ấy đang ôm một cô bé, vừa vẫy tay với tôi từ xa vừa chạy về phía tôi.

Đúng lúc này, cột đèn ven đường đột ngột ngã xuống, khói lửa cuồn cuộn nhanh chóng bao trùm lấy tôi.

Tôi hét ầm lên, cố gắng né tránh ngọn lửa loạn lạc tứ phía, nhưng mãi chẳng tìm thấy lối ra.

Ngay trong lúc tôi tưởng rằng mình sẽ c.h.ế.t thì đột nhiên có một bàn tay kéo lấy và lôi tôi ra khỏi đám cháy.

Tôi ngẩng đầu, là Hà Thiểu Thanh.

Anh ấy đưa tôi và cô bé kia đến nơi an toàn, sau đó lại quay người đi tìm những người còn sống khác.

“Đừng đi!” Tôi kéo anh ấy lại, “Nguy hiểm lắm!”

Anh ấy chỉ cười thật dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ về bàn tay tôi: “Đừng sợ, anh sẽ về ngay thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/the-than-hoan-hao/chuong-5.html.]

Và rồi anh ấy quay người biến mất trong biển lửa.

10.

Bỗng vài cái chạm mơ hồ đưa tôi từ giấc mơ trở về hiện thực.

Lục Hồng Sâm ôm tôi vào lòng, ngón tay dịu dàng vuốt ve sợi tóc dài của tôi, thấp giọng ngâm nga một khúc hí:

“Nghìn hoa e ấp nụ hồng, bao nhiêu hoa lệ bấy nhiêu hoang tàn.”

Âm thanh trầm thấp êm dịu, vô cùng giống với Hà Thiểu Thanh.

Nhưng mà... Tại sao anh ta lại hát?

Là vì tôi đã vô thức hát thành tiếng trong lúc mơ chăng...

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Suy nghĩ này khiến cả người tôi cứng lại, mãi lâu sau cũng chẳng thả lỏng được.

Có vẻ Lục Hồng Sâm cảm giác được sự bất an của tôi thế nên dừng động tác lại, đưa tay nhẹ vuốt ve gương mặt tôi: “Sương nhi, sao vậy?”

Tôi quay đầu né tránh ánh mắt anh ta, sợ rằng nếu mình nhìn vào đôi mắt ấy thì sẽ ảo tưởng anh ta và Hà Thiểu Thanh hòa làm một.

“Không có gì, chỉ là... Mơ thấy ác mộng thôi.” Tôi khẽ đáp.

Anh ta trầm mặc một lát rồi lại hỏi: “Mơ thấy cái gì?”

Tôi nhắm mắt lại, bóng lưng Hà Thiểu Thanh lại xuất hiện cùng biển lửa.

“Mơ thấy hồi còn nhỏ phải nấu cơm ở rạp hát, anh thì... Đi cứu người, kết quả chẳng thấy về nữa.”

Dòng nước mắt không nhịn được mà lăn dài.

Lục Hồng Sâm chợt đưa tay xoa mặt tôi lau đi hàng nước mắt.

Ngón tay anh ta có hơi thô ráp, nhưng lại rất dịu dàng.

“Đừng khóc, Sương nhi.” Anh ta an ủi: “Chỉ là một giấc mơ thôi, không có chuyện gì hết, nhất định anh sẽ không rời khỏi em đâu.”

Tôi ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt anh ta, tưởng như mình thật sự nhìn thấy Hà Thiểu Thanh.

Người trước mắt và cảnh trong ký ức chồng chất lên nhau, khiến tôi chẳng còn phân biệt được thực và mộng.

Nhưng tôi biết, Hà Thiểu Thanh chẳng về quay về.

Sau trận tập kích trên không đó, anh ấy đã biến mất khỏi cuộc đời tôi.

Tất cả những gì mà tôi và anh ấy từng trải qua cùng nhau nay như một giấc mộng hoa lệ bị ngọn lửa chiến tranh phá hủy hoàn toàn.

Hà Sương, chồng của cô chính là Lục Hồng Sâm.

Nên buông bỏ quá khứ và quý trọng cuộc sống hiện tại đi.

Tôi vùi mặt vào lồng n.g.ự.c anh ta, thầm tự nhắc bản thân sự thật này.

Loading...