THẾ THÂN - 9
Cập nhật lúc: 2024-07-26 10:23:14
Lượt xem: 435
Tôi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Học từ Lâm muội muội đấy.”
(Chẳng biết chỗ này nói Chúc Lâm hay Lâm Đại Ngọc)
Hắn “ừm” một tiếng không rõ nghĩa, sau đó cúi đầu hôn tôi.
Không biết là ai đã đóng cửa lại.
Ánh đèn mờ ảo hắt vào mắt hắn, trông như những ngôi sao quấn quýt cùng màn đêm.
Không biết qua bao lâu, Trầm Quát vươn tay ôm lấy tôi.
Đầu ngón tay lành lạnh lướt qua khóe môi tôi, hắn khẽ cười đầy mãn nguyện: “Thật ra thì dù em không đến, anh vẫn sẽ thủ thân như ngọc.”
13
Nửa đêm, tôi giật mình tỉnh dậy từ trong ác mộng. Tay vô thức lần tới gương mặt người đàn ông bên cạnh.
Trong phòng quá tối, đường nét khuôn mặt người đàn ông đang ngủ không quá rõ ràng.
Tôi thở dài trong lòng, nói không để bụng là giả.
Nhưng nhiều năm như vậy, Trầm Quát lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, có vài bóng hồng cũng là chuyện không trách được.
Trầm Quát lái xe đưa tôi về biệt thự ngoại ô, dặn tôi ở nhà chờ hắn.
Chờ hắn đi, tôi tìm chú Lý, hỏi: “Có thể cho cháu xem hình cô ấy được không?”
Chú Lý hơi bối rối, hỏi lại: “Cô ấy?”
Tôi mím môi nói: “Vân, là… vợ trước của anh ấy.”
Chú Lý sửng sốt hồi lâu, sau đó hỏi tôi: “Ngài ấy từng kết hôn à?”
Chú nói với chất giọng hiền lành: “Chú làm việc ở nhà họ Trầm hai mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên chú nghe có chuyện khó tin cỡ này.”
Tôi không làm khó chú Lý tiếp nữa.
Đến trưa, Trầm Quát dẫn một người phụ nữ quay lại.
Cô ấy mặt một chiếc váy đỏ hồng có cạp, làn da trắng nõn dưới ánh sáng.
Cô ấy mỉm cười nhìn tôi.
Chỉ trong chớp mắt, tôi gần như đã có thể xác định cô ấy chính là Cố Ngọc.
Trầm Quát ra sân bay không phải để đi công tác mà là đi đón người.
Người đáp chính là Cố Ngọc.
Cô ấy híp mắt nhìn tôi.
“Bé cưng, em không biết chị bận đến cỡ nào đâu, nhưng Trầm Quát nhà em bất kể sống c..hết đều phải bứng chị từ nước ngoài về đây.”
Cô ấy cong môi, như cười như không, khí chất cực kì giống Trầm Quát.
Cô ấy nhại giọng Trầm Quát, bắt chước một cách sống động: “Em bé học được cách giận dỗi rồi, nếu không làm rõ thì hậu quả rất nghiêm trọng.”
Trầm Quát đứng một bên bày ra vẻ mặt bất lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/the-than-czdl/9.html.]
Cô ấy nói đây là private meeting của chúng tôi nên ném Trầm Quát ra ngoài.
Trong phòng, Cố Ngọc giải thích với tôi rằng cô ấy và Trầm Quát là chị em ruột cùng cha cùng mẹ.
Những năm qua họ thường xuyên bị chụp ảnh đi ăn uống và dạo phố cùng nhau, đó gần như đã trở thành “việc thường ngày ở huyện”.
Trầm Quát trước nay lười để ý đến những việc đó nên cũng chưa bao giờ giải thích.
Chúc Lâm thuê thám tử tư, đắc chí cho rằng cô ta đã đào ra được một bí mật động trời.
Trước kia, một số người ngoài không biết chuyện thấy hai người họ cũng cho rằng họ là một đôi.
Cố Ngọc kể với tôi, mười mấy năm trước, cha mẹ Trầm Quát và Cố Ngọc quyết định ly hôn.
Hai người, một bên là kiểu phụ nữ mạnh mẽ, một bên là tuýp người cổ hủ.
Trong cuộc sống thường ngày, hai người chẳng ai chịu nhường ai, đều bướng bỉnh không nói nổi, cuộc hôn nhân không hề hòa thuận.
Sau nhiều năm va chạm và thử nghiệm, họ đạt được nhận thức chung và quyết định ly hôn trong hòa bình.
Hai đứa nhỏ, một đứa theo họ Cố của cha, một đứa theo họ Trầm của mẹ.
Phần lớn công việc kinh doanh của cha Trầm Quát đều ở nước ngoài nên Cố Ngọc đi theo ông từ đó.
Nhiều năm qua, hai vị phụ huynh tuy không thể tiếp tục là vợ chồng nhưng trên phương diện làm ăn cũng có thể xem như đồng bạn hợp tác.
Cố Ngọc chìa ngón tay với chiếc nhẫn cưới lấp lánh sáng chóa cho tôi xem, nói:
“Chị ở nước ngoài cũng đã kết hôn.”
Niềm hạnh phúc của một người không cách nào làm giả được.
Ba ngươi chúng tôi cùng nhau dùng cơm, Trầm Quát nhắc cô ấy đừng để lỡ chuyến bay tối nay.
Cố Ngọc cười, mắng hắn: “Có việc cần thì đon đả, xài xong thì thẳng tay quăng đi.”
Tôi chưa bao giờ trải qua không khí gia đình vui vẻ đến vậy.
Trước khi đi, Cố Ngọc chân thành chúc phúc tôi: “Hi vọng lần sau gặp lại sẽ là ở đám cưới của em.”
Sau khi tiễn Cố Ngọc và quay lại, Trầm Quát híp mắt cười, nói lần này hắn thật sự phải đi công tác, nếu không lỡ sau này phá sản tôi sẽ chạy theo người khác.
Khi nói câu này, giữa chân mày hắn hằn sâu sự mệt mỏi.
Tôi cảm thấy hơi tội lỗi vì đã lãng phí mất mấy ngày trời chỉ vì tôi không dám đối mặt, trong khi chuyện chỉ cần trực tiếp nói rõ là có thể giải quyết xong.
Tôi nhỏ giọng nói: “Trong chậu lan treo ngoài phòng khách em có giấu một tấm thẻ, trong đó là toàn bộ số tiền anh cho em suốt ba năm qua, cộng thêm tiền dành dụm mấy năm của em, đủ để chúng ta mua một căn nhà nhỏ.”
Hắn xoa mặt tôi, cười khẽ: “Lại còn tưởng thật à?”
14
Lần này Trầm Quát thật sự phải ra nước ngoài một chuyến, có một hạng mục cần hắn tự mình xử lí.
Một ngày trước khi xuất ngoại, tôi và Trầm Quát đi dạo bên bờ sông.
Xe còn chưa rời khỏi khu dân cư, tôi đã thấy một bóng người lén lút bên đường.