Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thế Giới Không Có Tên Tôi - 02.

Cập nhật lúc: 2024-11-15 14:34:48
Lượt xem: 42

Tôi chịu đựng ánh mắt châm chọc xung quanh, mỉm cười với Trần Dịch: "Ở đây."

 

Anh ta nghe thấy, liếc nhìn một cái, sau đó nhíu mày.

 

"Chỉ có một chỗ ngồi thôi à?"

 

Anh quay sang bảo người hầu: "Sắp xếp thêm một chỗ ngồi nữa."

 

"Trần Dịch!"

 

Mẹ của Trần Dịch đứng bên cạnh tức giận quát lớn: "Đây là tiệc gia đình, ta không cho phép những loại phụ nữ đàng điếm ở đây!"

 

Nghe vậy, Trần Dịch vẫn dửng dưng đáp: "Nếu mẹ không chứa được con, vậy con sẽ đi."

 

"Trần Dịch! Con quay lại đây!"

 

Không bận tâm đến tiếng gọi của mẹ mình, Trần Dịch ôm lấy Kiều Nguyệt và quay người rời đi.

 

Cánh cửa vừa đóng lại, những lời bàn tán không kiêng dè vang lên, như những cái tát mạnh vào mặt tôi, khiến tôi đau đớn và nhục nhã.

 

"Chồng mình công khai dẫn theo người phụ nữ khác đến, vậy mà cô ta còn cười được đấy!"

 

"Thật là mất mặt."

 

"Phải rồi, cả ngày chạy theo Trần Dịch mà vẫn không giữ được trái tim anh ta."

 

...

 

Chịu đựng bữa tiệc gia đình đầy mỉa mai, tôi mệt mỏi trở về khu biệt thự Khê Ngữ Duyệt Đình. Đèn trên tầng hai vẫn sáng rực.

 

Ở lối vào, đôi giày cao gót đỏ rực nằm chễm chệ.

 

Tôi cố nén cơn khó chịu trong lòng, bước vào nhà. Vừa đến phòng khách, Kiều Nguyệt đã từ cầu thang đi xuống.

 

Nhìn thấy tôi, cô ta mỉm cười quyến rũ, chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng tang: "Chị về rồi à, tổng giám đốc Trần nói tối nay đừng lên lầu làm phiền."

 

Không làm phiền, là để làm gì chứ?

 

Tôi không hỏi, chỉ lặng nhìn Kiều Nguyệt quay trở lại tầng hai.

 

Cơn giận dữ cuộn trào trong lòng, tôi ngồi bệt xuống sofa, ánh mắt dán chặt vào tầng hai.

 

Đây là lần đầu tiên Trần Dịch dẫn phụ nữ đến Khê Ngữ Duyệt Đình.

 

Tiếng cười đùa từ tầng trên vọng xuống chói tai, nhưng tôi như không nghe thấy, chỉ ngồi thẫn thờ ở phòng khách tầng một, mãi đến khi trời sáng.

 

Bắc Kinh liên tục mưa bão suốt mấy ngày, tôi đội mưa lớn để đến dự tiệc sinh nhật của một người bạn thân của Trần Dịch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/the-gioi-khong-co-ten-toi/02.html.]

 

Thực ra bữa tiệc đã kết thúc từ lâu, bây giờ chỉ còn là cuộc vui riêng của họ.

 

Tôi cũng không để ý tại sao gần đến nửa đêm, khi trời mưa bão thế này, Trần Dịch mới nhớ đến tôi.

 

Tôi chỉ cần làm theo ý anh ta là được.

 

Tới cửa phòng bao, cánh cửa khép hờ, tiếng nói chuyện bên trong vang rõ mồn một.

 

Người bạn thân của Trần Dịch, cũng là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay – Hoắc Kỳ Phong, hỏi: "Anh Dịch, anh công khai dẫn theo phụ nữ đi khắp nơi, không sợ chị dâu giận à?"

 

Giọng nói ấm áp từng thầm thì bên tai tôi nay lại đầy vẻ lạnh lùng và khinh bỉ.

 

Trần Dịch chẳng mảy may quan tâm: "Giận thì giận, cô ta có thể rời bỏ tôi được sao?"

 

Hoắc Kỳ Phong không đồng tình.

 

"Trước kia anh tự tử, chị dâu còn không rời khỏi anh một bước, chăm sóc không màng ngủ nghỉ."

 

"Bây giờ thì sao? Anh lại đối xử với cô ấy tệ bạc như thế?"

 

"Tôi không phải không đứng về phía anh, nhưng việc anh làm quá sai rồi."

 

Tôi rất đồng tình, nhưng tôi không quan tâm Trần Dịch có bao nhiêu người phụ nữ, thậm chí anh ta càng có nhiều càng tốt.

 

Chỉ cần anh ta muốn sống, muốn làm gì tôi đều đồng ý.

 

Bên trong, Trần Dịch cười khẩy, có lẽ đã say rượu, nói ra hết những lời trong lòng.

 

"Tự tử?"

 

"Mọi người thật sự nghĩ rằng Lâm Mạc có sức hút lớn đến mức khiến tôi phải tự tử sao?"

 

Lâm Mạc, nữ chính của thế giới này.

 

"Đừng đùa nữa.

 

"Tôi chỉ muốn xem Kỷ Thư Ngữ yêu tôi đến mức nào, yêu tôi điên cuồng đến đâu.

 

"Giả vờ tự tử vài lần, cô ta liền làm theo mọi thứ tôi muốn, cái gì cũng có thể làm."

 

Anh ta cười khẽ, nói: "Thật là không có giới hạn gì cả."

 

Hóa ra anh ta chưa bao giờ có ý định tự tử sao?

 

Xem ra hệ thống đã phát hiện nhầm, tưởng rằng Trần Dịch muốn tự sát.

 

Loading...