Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy - Chương 19,20

Cập nhật lúc: 2024-09-03 16:09:32
Lượt xem: 201

19.

 

Châu Đình Vân gấp rút làm việc và kết thúc công việc ngắn hạn của mình mười ngày trước khi tôi nhập học.

 

Chuyến bay đêm hôm đó đưa chúng tôi đến một hòn đảo nhỏ.

 

Cát trắng, mòng biển, trời xanh tương phản và làm nổi bật lẫn nhau. Cư dân ở đây thưa thớt nên Châu Đình Vân không cần đeo khẩu trang hay đeo kính khi ở trên đảo.

 

Anh ấy mặc áo thun đen rộng, quần thể thao xám, chân xỏ dép lê, ngồi trên mỏm đá xem tôi mặc đồ lặn.

 

Vì đóng phim mà Châu Đình Vân có rất nhiều chứng chỉ kỹ năng chuyên môn, anh ấy cũng là huấn luyện viên các hoạt động ngoại khóa của tôi.

 

Châu Đình Vân vẫy tay ra hiệu cho tôi đi qua. Mái tóc ngắn của tôi bị ép ra sau tai, cố định dưới dây đeo mặt nạ. Anh ấy nhẹ nhàng kéo nó ra và buộc lại bằng dây thun không biết lấy từ đâu.

 

“Cần tôi đi cùng em không?” Anh ấy giúp tôi kiểm tra một lượt các thiết bị.

 

Tôi lắc đầu: “Em có thể tự làm được.”

 

Anh ấy vỗ nhẹ sau gáy tôi: “Đi đi.”

 

Đắm mình dưới làn nước trong xanh, xung quanh là nước nặng hơn không khí bủa vây. Biển man mát. Tôi cảm thấy những vướng bận sờ không được, nhìn không thấy đang đè nặng trong đầu đã tan biến.

 

Như thể dòng thời gian trôi chậm lại, tôi dần chìm sâu hơn.

 

Lúc Châu Đình Vân kéo tôi lên du thuyền, mặt trời đỏ rực đã treo nơi chân trời.

 

Anh ấy đưa tôi khăn tắm dày và trà nóng.

 

Chúng tôi ngồi bên mép thuyền, nhìn mặt trời lặn đằng xa. Tà dương rực rỡ mà dịu dàng, phủ lên từng khối trên khuôn mặt anh ấy các sắc màu diễm lệ. Trông mờ ảo nhưng xinh đẹp phần hơn.

Ở đây có một rổ Pandas

 

Cảm nhận được ánh nhìn của tôi, anh ấy ghé mắt nhìn tôi. Đôi môi nhợt nhạt hơi cong lên.

 

Dường như quãng thời gian này, anh ấy kiên nhẫn và dịu dàng hơn trước kia nhiều lắm. Dù vẫn đứng trên đỉnh núi, nhưng đã cúi người.

 

Đột nhiên có một quả bóng nảy lên xuống liên tục, xông thẳng vào đầu tôi. Tôi chợt tò mò về xúc cảm nơi cánh môi Châu Đình Vân.

 

Yết hầu của anh ấy hơi động, đường nét phản chiếu dưới nắng chiều mờ tối. Tôi đưa tay chạm tới.

 

Anh ấy hạ mi nhìn tôi, không cử động.

 

Mùi biển mặn xộc vào mũi, gió thổi mái tóc đen của Châu Đình Vân rối nhẹ. Ngón tay tôi lần theo cổ anh ấy, nhưng càng muốn hướng lên cằm và khóe môi hơn.

 

Châu Đình Vân, anh có thể hôn em không?

 

Câu hỏi này hiện lên trong đầu tôi, khiến tim tôi đập liên hồi. Châu Đình Vân là anh trai, là bạn, là thầy, là cầu nối tình thân và tình bạn trong tôi. Nhưng giờ đây tôi mới nhận ra mình thật tham lam.

 

Tôi vậy mà muốn anh ấy trao tôi tình yêu.

 

Tôi nhanh chóng rụt tay lại, quay đầu nhìn gợn sóng trong veo.

 

Nghĩ kỹ thì đúng là từ nhỏ tôi đã dựa dẫm Châu Đình Vân. Nhưng đó là sự ỷ lại đơn thuần vào một cọng rơm cứu mạng. Lần trước gặp Tống Đình, lòng tôi đã sinh ra khó chịu bất thường, thậm chí là lập dị, khi ấy tôi nên hiểu ra mới phải.

 

Tôi không đọc tiểu thuyết hay văn học lãng mạn, ít bạn thân, thường ngày chỉ xem phim điện ảnh và truyền hình của Châu Đình Vân. Đó là lý do vì sao đến bây giờ tôi mới phát hiện ra.

 

Tôi thích Châu Đình Vân.

 

Là yêu thích của một cô gái với một chàng trai.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/the-gioi-cua-toi-chi-co-anh-ay/chuong-1920.html.]

20.

 

Châu Đình Vân rất đẹp trai. Anh ấy thời niên thiếu luôn có thái độ thờ ơ và lạnh nhạt.Trên thực tế, anh ấy cực kỳ có sức hút đối với các bạn nữ trạc tuổi. Ai cũng muốn “chinh phục” anh ấy cũng như nhận được sự chú ý từ anh ấy.

 

Khi anh ấy đưa đón tôi đến trường, thi thoảng sẽ có nữ sinh đi theo chúng tôi. Người bạo gan còn chạy tới sờ đầu, sờ mặt tôi, đưa cho tôi đồ ăn vặt hay trà sữa.

 

Nhưng anh ấy chưa từng nhiều lời với bọn họ.

 

Châu Đình Vân giống như phụ huynh của tôi, rất hiếm khi răn đe tôi, ngoại trừ một câu: “Không được nhận đồ của người lạ.” Cho nên, tôi không bao giờ nhận đồ họ đưa.

 

Điều này thực sự làm tổn thương trái tim chớm biết yêu của những thiếu nữ kia.

 

Khi ấy tôi không hiểu, bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ Châu Đình Vân bị vấn đề gì rồi chăng.

 

Anh ấy cũng đóng phim lãng mạn. Dù ít nhưng lúc nào cũng có một, hai bộ.

 

Khán giả và vai diễn từ trong ra ngoài phim đều cho tôi thấy tình cảm sâu đậm giữa anh ấy và nữ chính. Nhưng anh ấy không có kinh nghiệm tình trường. Tôi chỉ thấy diễn xuất của anh ấy chứ chưa hề thấy quan hệ tình cảm nào.

 

Do tôi quá thờ ơ hay anh ấy quá lạnh nhạt.

 

Sông có khúc, người có lúc. Giờ đây tôi lại nằm trong nhóm người muốn có được sự yêu thích của anh ấy.

 

Nhưng tôi đã đụng phải đề khó đầu tiên. Tôi có thể thích anh ấy không?

 

"Lại ngơ ngẩn cái gì rồi?" Châu Đình Vân đưa đĩa xi ên nướng cho tôi. Chúng tôi đang trôi nổi trên mặt biển. Thuyền có trang bị sẵn lò nướng và đèn phát sáng lắp quanh thân. Châu Đình Vân đứng cạnh vỉ nướng, lơ đãng rắc gia vị lên cánh gà.

 

Sống cùng anh ấy bao lâu, yêu anh ấy là việc quá dễ dàng.

 

Anh ấy ngước mắt nhìn tôi, tôi ngắm anh ấy: “Châu Đình Vân, sau này anh cũng nấu ăn cho người khác sao?”

 

Rốt cuộc tôi đã tìm ra nguyên do tại sao mình luôn lo được lo mất.

 

Dầu từ cánh gà nhỏ xuống đá nướng không khói phát ra tiếng xèo xèo, khói trắng bốc lên. Châu Đình Vân nghiêng đầu tránh: “Nấu ăn cho ai?”

 

“Ừm… bạn gái anh hoặc là người anh thích.”

 

Cách một làn khói mỏng và màn đêm tù mù, ánh mắt của anh ấy rơi lên người tôi, như đang dò xét.

 

“Em đứng đó lâu như vậy chỉ vì suy nghĩ chuyện này?”

 

“Dạ…”

 

Anh ấy đặt xi ên thịt lên đĩa, dùng kẹp gắp đá lửa ra rồi rút khăn giấy ướt lau sạch ngón tay: “Trước kia tôi cho rằng tâm trạng và trạng thái dạo gần đây của em không tốt là vì Lý Văn.”

 

Tôi muốn nói nhưng anh ấy không dừng lại.

 

“Lần trước trên phim trường em cũng vậy. Đột nhiên có hứng thú với đời sống tình cảm và chuyện kết hôn tương lai của tôi. Rồi sau đó cứ mãi không vui. Châu Vũ, em có từng nghĩ tại sao lại như vậy không?”

 

Tôi nghĩ rồi, trong lòng đang âm thầm trả lời.

 

“Năm nay em đã 21 rồi. Cái gì cũng biết, đã không còn là trẻ con nữa. Châu Vũ, em đang nghĩ gì, có thể nói cho tôi biết được không?”

 

Anh ấy đứng trước mặt tôi, ánh trăng soi vào đôi con ngươi, đẹp đẽ như ngọc trai đen. Tầm mắt anh ấy đặt lên người tôi hệt như có sức nặng.

 

“Châu Đình Vân, em có thể nói ra không?” Bộ n ão của tôi không thể tải nổi, luôn vào thời khắc mấu chốt nhất mà nhộn nhạo như bột nhão. Tôi không biết liệu mình có hiểu sai ý của anh ấy hay không.

 

Nhưng tôi biết một khi tôi nói ra, tôi và anh ấy sẽ không thể quay lại cuộc sống như trước đây được nữa.

 

Đây là một ca nh b ạ c. Nhưng trước khi c ư ợc, tôi muốn một con chip bạc từ anh ấy.

Loading...