Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thể diện - 2

Cập nhật lúc: 2024-06-01 17:39:42
Lượt xem: 7,537

Chờ Tô Uyển tiến lại gần, đám tử tù đột nhiên mở mắt, dùng sức níu lại cổ tay nàng ta, cười tục tĩu: "Thật là một mỹ nhân nhà giàu lương thiện đó nha. Đằng nào chúng tôi cũng bị xử trảm, hay là cô thỏa mãn chúng tôi đêm nay, ngày mai bọn tôi chế.t cũng sảng khoái." 

 

Nháy mắt, sắc mặt của Tô Uyển trở nên hoảng hốt, hét lên rồi quay đầu cầu cứu ta: "Tiêu Vân, cứu ta!" 

 

Ở kiếp trước, ta cũng cầu cứu nàng như thế nhưng Tô Uyển thì sao? Nàng sợ quá chạy mất dạng.

 

Còn ta đến lúc bị xé nát hết quần áo rồi vẫn dại khờ chờ đợi Tô Uyển quay lại cứu. Dù sao thái tử và tuỳ tùng của hắn ta cũng ở gần đây. Chỉ cần ta cố chịu đựng một chút là có thể được cứu rồi.

 

Nhưng phải đến rạng sáng, nha dịch mới cứu ta từ trong đám tử tù ra ngoài.

 

Về sau ta mới biết được, đêm đó nàng tiểu thư lương thiện nhà ta đang mải triền miên với thái tử, làm gì rảnh quan tâm đến những thứ khác.

 

Ta ngoáy lỗ tai ra hiệu Tô Uyển hạ thấp tông giọng xuống: "Tiểu thư, không phải cô luôn dạy em phải bình tĩnh trong mọi tình huống sao? Cô hét lớn như vậy không sợ mọi người nghe thấy rồi mất hết thể diện à!”

 

Đã đến lúc cô phải nếm trải cảm giác bị hàng chục người đè lên, sỉ nhục rồi tiểu thư à.

 

Ta đứng dậy nhanh chân chạy trốn, không ngờ lại xa vào vòng tay ấm áp của một người.

 

"Cô nương, cô không sao chứ." Ta ngẩng đầu lên trong sự sợ hãi, hoá ra là Thái tử.

 

 Hắn hỏi ta: "Phía trước có âm thanh gì vậy?" 

 

Lúc này ta mới nhận ra rằng tiếng kêu cứu của ta trong đêm đó rất rõ ràng nhưng...... Vì sao lại không ai đến cứu ta?

 

 Chỉ có một khả năng, đó chính là Tô Uyển cố ý ngăn cản người khác cứu ta.

 

Ta cười lạnh nhếch miệng nói với Thái tử: "Chắc là tiếng sói hú thôi. Loài sói mắt trắng này cực kỳ xảo quyệt. Một khi bị chúng cắn thì đến ch.ết chúng cũng không chịu thả ra, công tử nhớ phải cẩn thận đấy.”

 

Kiếp trước, sau khi Tô Uyển giẫm lên xương ta trở thành lương đệ của thái tử, nàng ngoài mặt không tranh không đoạt, điềm đạm như hoa cúc.Nhưng sau lưng lại dung túng nha hoàn vu hãm thái tử phi tư thông với thị vệ. Không những thế nàng còn dìm c.h.ế.t đứa con trai duy nhất của thái tử khiến hắn ta mất đi nhân tính.

 

Cuối cùng, Tô Uyển tự tay đẩy nha hoàn trung thành với mình vào thận hình tư để nàng ta chịu tra tấn tới ch.ết.

 

Đây chẳng phải là một con sói mắt trắng chỉ mong muốn thể diện thôi hay sao?

 

Kiếp này ta thề sẽ xé nát tôn nghiêm của Tô Uyển, nhổ từng móng vuốt sắc bén của nàng!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/the-dien/2.html.]

02

 

Hôm sau, Tô Uyển được nha dịch phát hiện cứu ra, ta còn tốt bụng lấy y phục đắp lên người nàng.

 

Tô Uyển kìm nén sự tức giận trong lòng, giơ tay muốn tát ta: "Tiện tỳ, đêm qua vì sao không tới cứu ta?!" 

 

Ta nhanh tay bắt lấy cổ tay Tô Uyển , bắt chước bộ dạng bất lực của nàng ta ở kiếp trước “Em làm tất cả là vì lợi ích của tiểu thư mà cô chẳng hiểu gì cả.”. Sau đó ta làm bộ ngồi xuống an ủi: “Chuyện này mà truyền ra ngoài thì tiểu thư mất hết thể diện mất, tiểu thư cũng không muốn mọi người nhìn thấy cô trong tình trạng quần áo không chỉnh tề phải không?” 

(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)

 

Sắc mặt Tô Uyển lập tức tái nhợt, như thể chợt nhớ ra thái tử đang ở gần đây.

 

Nàng chịu đựng cơn giận trong lòng, ra lệnh cho ta không được phép nói chuyện này cho bất cứ kẻ nào, còn muốn ta lập tức cõng nàng xuống núi tìm đại phu.

 

Tô Uyển sợ thân thể bẩn thỉu của tử tù sẽ khiến ả mắc bệnh, khiến nàng khó có thể gả vào Đông Cung lần nữa.

 

 Mơ đẹp đấy.

 

Ta cười lạnh hất tay ả ra, lấy lý do từ chối tìm đại phu y như kiếp trước trả lại cho nàng: "Không được đâu tiểu thư, đêm qua Long công tử đã đồng ý tự mình đưa em xuống núi rồi, bộ dạng này của tiểu thư sẽ làm bẩn mắt chàng mất." 

 

Tô Uyển tự nhiên hiểu Long công tử chính là thân phận giả của thái tử.

 

Thấy kế hoạch tình cờ gặp mặt của bản thân đã bị ta giành trước, nàng không để ý tới thể diện nữa, liều mạng lao vào ta.

 

Ta nhanh chóng né được, nhìn Tô Uyển ngã chổng m.ô.n.g xuống đất.

 

Ta chế giễu nàng: "Nhìn cô có chỗ nào giống tiểu thư nhà Hầu phủ không, rõ ràng là một bà điên ." 

 

Tô Uyển tức giận đến nghiến răng nghiến lợi mắng ta: "Con tiện tì đáng ghét, ngươi dám mưu hại chủ nhân!”

 

"Chủ nhân? Cô mà là chủ nhân á? Hầu phủ sớm đã sa cơ thất thế rồi, cô cũng chỉ đến ăn nhờ ở đậu nhà ta thôi. Nếu không phải mẹ ta tốt bụng thu nhận cô thì giờ này cô cũng giống chị em mình trở thành quân kỹ rồi." 

 

Vì để nàng ta nhìn rõ hiện thực, ta lấy lại những món đồ mà Tô Uyển dùng bạc nhà ta mua.

 

Nhìn nàng không ngại thể diện chửi bới om sòm, ta nhếch miệng cười đắc ý: "Sao cô không tiếp tục giữ thể diện vậy chủ nhân?”

 

Ta lấy chiếc trâm trên đầu Tô Uyển xuống, cầm trên tay vuốt vuốt, sau đó giễu cợt nói: "Dùng tiền hỗ trợ thiên tai đi mua trâm vàng, cô cũng ghê thật đấy?" 

 

 Ta đứng dậy rời đi, để lại Tô Uyển một mình nằm đó, nàng ta liên mồm chửi bới, nguyền rủa ta là loại tỳ nữ phản chủ, c.h.ế.t không yên thân.

Loading...