Thay Da - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-16 11:19:03
Lượt xem: 353
Cố Quân hừ lạnh, rõ ràng không để tâm đến lời tôi nói.
Đi bộ khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng đến nơi. Kỷ Thâm thở hổn hển, đặt Chu Thanh xuống. Anh ta ướt đẫm mồ hôi, như vừa được vớt lên từ dưới nước. Chu Thanh đau lòng cắn môi, giúp Kỷ Thâm lau mồ hôi.
Thật ra, tôi đã lâu rồi không về nhà. Biết tôi sẽ dẫn người về, trưởng làng đã đứng ở đầu làng chào đón chúng tôi.
"Bạch Ngôn, cháu về rồi. Đây là bạn của cháu sao?"
Trưởng làng chống gậy, mỉm cười nhìn chúng tôi.
Trưởng làng trông rất trẻ, chỉ khoảng ba mươi tuổi. Nhưng lưng lại còng xuống, dáng vẻ già nua. Nhìn rất kỳ dị. Nhưng chỉ có tôi biết rõ, người dân trong làng chúng tôi chỉ là không có da, nhưng tuổi thọ lại giống như người bình thường. Chúng tôi có thể tùy ý thay da mới, nhưng không thể thay đổi sự lão hóa của cơ thể. Trưởng làng tuy đã thay lớp da ba mươi tuổi, nhưng thực ra năm nay ông đã hơn bảy mươi tuổi.
"Anh Thâm, người này trông thật đáng sợ..."
Chu Thanh rụt rè, núp sau lưng Kỷ Thâm. Đôi mắt của trưởng làng rất kỳ lạ. Tròng đen rất nhỏ, lòng trắng lại rất nhiều. Bị ông ấy nhìn chằm chằm, quả thật sẽ có cảm giác rợn người.
Nhưng tôi và trưởng làng có quan hệ rất tốt. Ông ấy nhìn tôi lớn lên từ nhỏ, đối xử với tôi như cháu gái ruột.
"Vâng thưa trưởng làng, đây là bạn trai của cháu."
Tôi khoác tay Kỷ Thâm, ngại ngùng cười.
Trưởng làng nhìn chằm chằm vào Kỷ Thâm, khiến anh ta sởn gai ốc.
"Tốt lắm, tốt lắm... Em trai cháu sẽ rất vui... Lần này cháu mang bốn người về, mọi người sẽ rất cảm tạ cháu..."
...
"Đi thôi, về nhà em nhé."
Tôi nói với họ. Kỷ Thâm và bọn họ đều tò mò bước về phía trước. Chỉ có Lý Cương đứng im ở đầu làng.
"Lý Cương?"
Tôi gọi tên anh ta.
Lý Cương như bừng tỉnh, giật mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thay-da/chuong-4.html.]
"Anh Thâm, chúng ta có thể về không..."
Anh ta nói với vẻ mặt tái nhợt.
Cố Quân là người đầu tiên không đồng ý.
"Không phải chứ Lý Cương, mày không phải chỉ nằm mơ trên xe thôi sao? Vậy mà đã sợ rồi, gan mày sao lại nhỏ như vậy? Lúc trước mày đánh người ta gần chết, cũng không thấy mày sợ?"
Cố Quân buột miệng nói ra, nhanh chóng nhận ra mình lỡ lời dưới ánh mắt ra hiệu của Kỷ Thâm, vội vàng ngậm miệng.
Lý Cương lắc đầu, run rẩy nói: "Không hoàn toàn là vì giấc mơ, tao vừa rồi hình như nhìn thấy Hoắc Tiểu Yến..."
Lý Cương vừa nói xong, tôi thấy sắc mặt của Kỷ Thâm và bọn họ lập tức thay đổi.
"Mày nói bậy bạ gì đấy?" Sắc mặt của Cố Quân khó coi đến cực điểm.
Chu Thanh nhỏ giọng nói: "Hoắc Tiểu Yến... không phải đã sớm..."
Tôi tò mò hỏi: "Hoắc Tiểu Yến là ai vậy?"
Kỷ Thâm xoa đầu tôi: "Đừng quan tâm đến Lý Cương, tên này chắc là tối qua uống say, đầu óc không tỉnh táo đấy."
Sau màn này của Lý Cương, tôi có thể cảm nhận được tâm trạng của Kỷ Thâm và bọn họ không tốt lắm.
Nhưng sau khi Kỷ Thâm và bọn họ đi sâu vào làng, Chu Thanh là người đầu tiên thốt lên kinh ngạc.
"Chị dâu, làng của chị đẹp quá."
Câu này, tôi tin là cô ta thật lòng. Trên mặt Kỷ Thâm cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Cố Quân: "Hơn cái chỗ khỉ ho cò gáy mà tôi tưởng tượng một chút..."
Lý Cương mím môi, không nói gì.
"Hy vọng lát nữa đồ ăn ở đây cũng hợp khẩu vị của mọi người." Tôi mỉm cười nói.
Đột nhiên, Lý Cương bật dậy.