Thầy bói xà lơ - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-06 10:20:03
Lượt xem: 544
18.
Rạng sáng ngày hôm sau.
Tôi vừa bước vào công ty thì đã cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ.
Có chuyện gì vậy?
Lòng tôi mơ hồ nảy sinh dự cảm không lành.
Tôi xòe tay ra rồi chụm tay lại tính toán.
Trên dưới đều thủy, là quẻ Khảm.
Không ổn rồi.
Hèn gì sáng nay tôi cứ thấy nặng đầu, nhất là khi bước vào công ty, cảm giác như cả công ty bị một bầu không khí lạnh lẽo bao trùm ấy.
Công ty vừa mới lên sàn chứng khoán thôi, chẳng lẽ tài chính gặp vấn đề?
Tôi liếc mắt nhìn lén trong văn phòng.
Đồng nghiệp của tôi đang túm năm tụm ba buôn chuyện??? Đã vậy còn ríu rít nói không ngừng.
Tôi còn chưa kịp buông túi xuống thì đã vội vã gia nhập đội quân hóng hớt của bọn họ.
Đồng nghiệp A: “Mấy người biết gì chưa, hôm qua nhà chủ tịch bị cháy á.”
Tôi: “??? Hồi nào thế?”
Đồng nghiệp B: “Không biết, cỡ mười một, mười hai giờ ấy. Tôi cũng mới biết hồi sáng nay thôi.”
Đồng nghiệp B nói rồi mở kênh tin tức lên cho tôi coi.
“Hiện tại tôi đang khu chung cư hoa viên XX, có một căn biệt thự đột nhiên bốc cháy. Đám cháy đã được khống chế vào lúc 1 giờ sáng ngày 21, hiện đội công tác tìm kiếm cứu nạn đang bắt đầu tiến hành.”
Lòng tôi kinh ngạc, tưởng như có một chậu nước lạnh giội thẳng từ đầu xuống chân mình.
Giọng tôi run rẩy: “Thế chủ tịch... Ông ấy... Có ai bị thương không?”
Đồng nghiệp C: “Nghe nói là cứu ra hết được rồi. Hiện tại mọi người đang được chữa trị ở bệnh viện thành phố Y á. Không biết sao rồi, nhưng phó giám đốc Lưu không cho bọn tôi bàn tán chuyện này.”
Vậy ra tối hôm qua, không lâu sau khi trò chuyện với Phiêu Bạt Thiên Hạ xong, nhà ông ấy đã bốc cháy.
Đầu óc tôi trở nên mơ màng.
Là con ma nữ kia.
Đều tại tôi học nghệ không tinh, thế nên mới không nghĩ ra cách thu phục con ma nữ đó ngay được.
Là tôi, là tôi đã đánh giá thấp con ma nữ đó.
Nhất định là do lần trước tôi ra tay trấn áp nên đã chọc giận cô ta.
Nếu Phiêu Bạt Thiên Hạ gặp chuyện gì thì tôi nhất định sẽ không tha thứ cho chính mình.
Đều tại tôi hại ông ấy.
Tôi chẳng còn tâm trạng đi làm.
Thế là viện đại cái cớ xin nghỉ đề về nhà kéo ông cha nghiện rượu của mình đến bệnh viện thành phố Y.
Cha tôi đúng là không học vấn, không nghề nghiệp thật, nhưng ông giỏi bắt ma cực.
Vài chục năm trước, ông còn được người ta tung hô gọi là thầy bắt ma đấy.
19.
Ma quỷ làm nguy hại đến tính mạng con người ở nhân gian là phạm vào điều tối kỵ.
Nếu bị người bắt ma phát hiện thì người bắt ma có quyền tiêu diệt nó.
Vì vậy thông thường thì lũ ma quỷ sẽ không hành động liều lĩnh như vậy.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Vậy chẳng lẽ là nó bị tôi chọc giận thật?
Cha tôi ngơ ngác bị tôi đẩy vào xe taxi.
“Sao thế? Cứ vội vội vàng vàng, vội đi đầu thai hay gì?” Vẻ mặt cha có phần tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thay-boi-xa-lo/chuong-7.html.]
“Không phải là vội đi đầu thai, mà là vội đi giúp người ta đầu thai đấy.” Tôi vừa thở hồng hộc vừa đóng cửa xe.
Cả cha tôi và tài xế đều ngẩn ra.
Tôi đành ho “khụ khụ” hai tiếng.
Sau đó sáp lại gần cha, hạ giọng nói: “Là đi cứu người đấy. Chủ tịch công ty con bị một con ác quỷ ám.”
Cha tôi trợn trừng mắt liếc tôi, sau đó dùng sức véo sau ót tôi.
“Lúc về cha sẽ tính sổ với con sau.”
20.
Ma nữ đã đốt trụi nhà của ông ấy rồi, vậy chắc chắn bây giờ cô ta đã bám theo ông ấy đến bệnh viện.
Bệnh viện lớn như vậy, chúng tôi biết đi đâu mà tìm người.
Cha tôi đưa tay vào thế, liếc mắt nhìn tôi.
“Có tiền công không?”
“Có, có chứ. Người ta là lão tổng công ty mới niêm yết lên sàn chứng khoán đấy, cha hiểu mà.”
Nghe vậy, ông mới miễn cưỡng lôi chiếc la bàn ra.
Miệng thì nhẩm một câu chú.
Chỉ chốc lát sau, kim la bàn đã bắt đầu xoay tròn thật nhanh.
Cuối cùng dừng lại ở phía Đông Nam.
“Cha đừng bảo con không biết gì nữa nhá. Ở phía Đông Nam là phòng bệnh VIP của bệnh viện thành phố Y, chỗ mà bọn nhà giàu hay ở á.” Tôi bĩu môi.
“Thế có biết phòng nào không?”
“Không biết.”
“Không biết thì im.”
“Ò...”
21.
Tôi đi theo cha hỏi thăm mấy nhân viên y tế, nói dối mình là người thân bệnh nhân, cuối cùng tìm tới được phòng bệnh số 1808.
“Là phòng này hả?” Tôi hạ thấp giọng.
“Ừ.” Cha tôi đã tính ra từ trước.
Tôi áp tai vào cửa nghe ngóng một hồi.
Hình như bên trong không có ai.
“Cha, con ma nữ đó có ở bên trong không thế?”
Cha tôi ló đầu ngửi xung quanh, sau đó bấm tay vài cái.
Cuối cùng gật đầu chắc nịch với tôi.
“Ở trong đó!”
“Được! Vậy chúng ta chuẩn bị xông vào, con sẽ đếm một hai ba!”
Cha tôi lấy la bàn và gương đồng của mình ra, vào thế chuẩn bị chỉ chực nghe lệnh là sẽ hành động ngay.
“Một! Hai!...”
Nhưng tôi còn chưa hô đến ba thì ngay thời khắc quan trọng ấy, bỗng có tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.
“Được, viện trưởng Vương, vậy làm phiền ông rồi.”
Giọng nói này, sao hơi hơi quen tai nhỉ?
Tôi quay đầu lại.
Vừa lúc bốn mắt chạm nhau với Phiêu Bạt Thiên Hạ.
“Phiêu... Phiêu Bạt, à không, chủ tịch, sao ngài lại ở đây? Sao ngài không nằm trong kia?”
“Tôi?” Thẩm Quốc Phúc chỉ tay vào mình, “Tôi... Phải nằm trong đó à?”