Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thầy bói xà lơ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-06 10:19:59
Lượt xem: 657

11.

Không phải tôi đã bảo ông ấy rải gạo nếp rồi à?

Rốt cuộc là ông ấy có làm theo chưa đó?

Sao con ma nữ kia bám theo tới tận công ty luôn vậy?

Đã vậy lại còn hành động ngay lúc ban ngày. Xem ra con ma nữ này không phải dạng vừa.

Đến tôi cũng chưa chắc là đối thủ của cô ta.

Nhưng đương nhiên đâu thể tự khai vụ đó.

Tục ngữ có câu, ma ngoan không cản đường.

Còn đã cản đường thì chắc chắn không phải ma ngoan.

“Thiên viên địa phương, sắc lệnh cửu chương, ngô kim hạ bút, vạn quỷ phục tùng cấp cấp như luật lệnh.”

Tôi lẩm bẩm đọc câu chú trong miệng.

“Phì, phì, phì!” Tay vội kết ấn.

Ngài Thẩm thấy tôi lẩm bẩm, quơ tay múa chân sau lưng mình thì kinh ngạc xoay đầu lại nhìn tôi.

Nhìn gì? Sắp c.h.ế.t đến nơi còn nhìn!

Tôi đang cứu ông đấy.

Đêm nay mà không donate 50 cái tên lửa thì uổng.

Tôi siết chặt chiếc khẩu trang trên mặt.

Thôi tạm bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của ông ấy vậy, bảo vệ cái mạng nhỏ của mình vẫn quan trọng hơn.

Tay tôi tiếp tục di chuyển.

Thang máy đã đi xuống tầng chín.

“Thiên địa huyền hoàng! Vạn vật đền tội! Lui! Lui! Lui!”

Tôi hét lớn một tiếng, lưng chảy đầy mồ hôi.

Ánh đèn trong thang máy cuối cùng cũng không chập chờn nữa.

Phù, làm tôi sợ gần chếc.

Tôi lau mồ hôi trên mặt.

“Tinh!”

Đến tầng hai mươi rồi.

Cửa thang may mở ra.

Nhưng ngài Thẩm vẫn còn đứng bên cạnh chưa rời đi.

Nhìn tôi làm gì? Mau đi ra ngoài đi chứ.

Tôi nghiêng đầu ra hiệu “Mời ngài”.

Lúc này ông ấy mới chỉnh lại vạt áo, bình tĩnh bước ra ngoài.

Nửa tiếng sau.

Tôi nhận được thông báo trong nhóm chat của công ty.

“Để quan tâm đến trạng thái tinh thần của nhân viên, chăm sóc mỗi một nhân viên, kể từ tháng này, công ty sẽ cung cấp thêm dịch vụ cố vấn tâm lý cho nhân viên vào lúc 2 giờ chiều thứ Sáu hằng tuần. Nhân viên có nhu cầu có thể đăng ký dịch vụ bằng hình thức ẩn danh.”

Cố ý nhằm vào tôi à? Chắc không phải đâu ha.

Trong này viết là “mỗi một” nhân viên mà.

12.

Buổi tối tôi còn chưa mở livestream thì đã nhận được tin nhắn Wechat từ Phiêu Bạt Thiên Hạ.

“Tinh tinh tinh tinh!” m thanh thông báo liên tiếp vang lên.

Chắc tôi chưa bị lộ đâu nhỉ.

Tính ra tôi biết hơi bị nhiều bí mật của ông ấy đấy.

Tôi thấp thỏm mở Wechat lên.

“Chủ thớt, cứu mạng. Hình như bây giờ con ma nữ ám tôi đã biết tấn công những người xung quanh tôi rồi.”

“Có chuyện gì?” Tôi trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thay-boi-xa-lo/chuong-5.html.]

“Hình như hôm nay có một cô đồng nghiệp chỗ công ty tôi bị cô ta nhập vào người, tôi tận mắt chứng kiến luôn đó.

Bình thường cô đồng nghiệp này hướng nội lắm, cũng không hay nói chuyện. Vậy mà tự dưng hôm nay là múa máy tay thành hình hoatrong thang máy! Đã vậy còn vừa múa vừa la hét kỳ quái nữa.”

Múa máy tay?

Hình hoa?

Tôi ngồi trên ghế, làm lại động tác tay lúc sáng.

Giống hình hoa hả?

Hình như đúng là giống thật.

13.

Thôi bỏ đi, hình hoa thì hình hoa.

Ít nhất là không bị lộ.

Tôi nghĩ ngợi một lát rồi trả lời ông ấy.

“Tôi bảo anh rải gạo nếp, anh đã rải chưa? Nếu rải rồi thì cô ta sẽ không vào nhà anh được nữa.”

“Xin lỗi, nhà tôi... Có hơi nhiều phòng, cho nên chắc sẽ mất hơi lâu. Ngày mai tôi sẽ gọi mấy cô giúp việc để đi rải cùng tôi.”

Đáng sợ, quả nhiên flex chỉ là vô tình.

“Vậy nên...”

Bên kia hiển thị “Đang nhập tin nhắn”.

Sau đó dừng lại, một lúc sau lại hiển “Đang nhập tin nhắn”.

Mãi một hồi sau, ông ấy mới chịu nhắn.

“Chủ thớt, thật sự là chỉ còn cách cưới vợ có bát tự “cứng” thì mới cứu được tôi hả?”

“Ừ, chính xác là vậy đấy.”

“Được rồi, tôi biết rồi.”

14.

Sau sự kiện trong thang máy kia, tôi phát hiện ánh mắt chủ tịch nhìn tôi bỗng trở nên rất lạ.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Tuy chúng tôi rất hiếm khi gặp mặt.

Nhưng thân là một trợ lý hành chính, thỉnh thoảng tôi vẫn phải vào văn phòng của ông ấy để đưa ghi chép cuộc họp hoặc văn kiện, và thế là cả hai chạm mặt nhau.

Ánh mắt ông ấy nhìn tôi cứ càng ngày càng kỳ quái.

Cái kiểu mà hai phần khinh khỉnh, ba phần nghi hoặc, ba phần kiêu ngạo, một phần đau đớn ấy hiểu không?

Tôi không hiểu, nhưng tôi hơi sốc chút xíu.

Ý là, sao trong mắt một người có thể ẩn chứa nhiều cảm xúc cùng một lúc như vậy?

Tôi không khỏi nghĩ đến lời ông ấy đã từng nói.

“Tìm một cô vợ có bát tự cứng.”

Ông ấy là chủ tịch công ty, có thể dễ dàng xem hồ sơ của mỗi nhân viên.

Mà trong hồ sơ có bản sao thẻ căn cước của tôi.

Chỉ cần ông ấy chịu tìm hiểu một chút thì sẽ nhận ra bát tự của ai là cứng nhất.

Tiếp đó, có khi sẽ...

Ấy, không, không, không.

Tuổi tác ông ấy phải cỡ cha tôi luôn đấy.

Cho dù tôi có cúi mình trước đồng tiền thì chuyện này cũng bất khả thi.

Hơn nữa ngay từ khi còn rất nhỏ, ông nội đã tính một quẻ cho tôi rồi.

Rằng tôi sẽ cưới một người chồng như ý.

Không được, không được, tuyệt đối không được.

Ngay khi tôi đang chống má, gục đầu như trống bỏi thì...

“Bốp!”

Một chồng văn kiện được ném xuống trước mặt tôi.

“Miểu Miểu, còn ngồi đó làm gì? Mau đưa văn kiện vào cho chủ tịch ký giùm tôi mau.”

“Tôi không đi có được không?” Tôi bắt đầu nài nỉ.

Loading...