Thắp Sáng Ngọn Lửa - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-05-16 12:26:08
Lượt xem: 187
Trên đường về nhà, mẹ ta bảo người đánh xe dừng lại ở Phi Vân Lâu.
Ta thích nhất ăn bánh đào tô ở đó.
Người đánh xe xuống mua, mẹ ta xoa đầu ta, "Cẩm Nhi, sao con lại mất hồn mất vía thế."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Vừa tan học, ta đã đi tìm Phó tiên sinh hỏi tên người đó, tên là Trần Nhất.
Trong lòng ta không khỏi cảm thấy buồn cười, cái tên giả này quá giả.
Rõ ràng là một nhân vật lớn nhưng lại nguyện ngồi cùng bàn học với những người dân nghèo hèn.
Nếu muốn dò hỏi tin tức, chỉ cần sai người đến là được.
Ta không nghĩ học đường có gì đáng để hắn phải để tâm đến thế.
Ta mím môi, không nói gì.
Nhưng lúc này, bên ngoài xe truyền đến một giọng nữ.
"Ngươi chỉ là một đứa con hoang hèn hạ, thế mà lại dám vô lễ với bề trên, quả nhiên là do tiện nhân nuôi nên không biết phép tắc!"
Lời nói này vô cùng thô tục.
Mẹ ta không khỏi cau mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thap-sang-ngon-lua/chuong-10.html.]
Nơi này tuy lễ giáo nghiêm ngặt, phân biệt đích thứ.
Nhưng trên thực tế, các gia tộc lớn coi trọng nhất là thể diện, khinh rẻ với con thứ là chuyện gây cười, ít ai ngày nào cũng đem chuyện đích thứ ra nói.
Huống chi mấy vị hoàng đế liên tiếp cũng không phải do hoàng hậu sinh ra, không ai muốn đụng vào vận xui này.
"Ngươi tưởng rằng mình mặc đồ vàng đeo đồ bạc là có thể che giấu đi thân phận ti tiện của mình, leo lên cành cao? Chính ngươi không biết thân biết phận, ta là đích tỷ không thể không dạy ngươi phép tắc, hôm nay ngươi hãy quỳ ở đây, chấn chỉnh bản thân cho tốt đi!"
Lời nói vừa dứt, có tiếng khóc thút thít truyền đến.
"Có lẽ là tiểu thư nhà vương công quý tộc nào đó, cưỡi ngựa trên phố nên mới có khí thế như vậy." Mẹ ta có vẻ chế giễu, ta biết bà ghét nhất loại lý luận về xuất thân phong kiến cực đoan này.
Ta mím môi.
Cô gái kia bị sỉ nhục trước tửu lâu đông đúc như vậy, sợ là về sẽ nhảy giếng mất.
Người đánh xe mua đủ đồ, thúc ngựa xe chạy về phủ họ Trình.
Ta vén một góc rèm xe, nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy một bóng lưng mặc áo đỏ kiêu căng.
Không hiểu sao, ta lại thấy cảm giác trong lời nói kia rất quen thuộc.