THẬP NIÊN NHẤT MỘNG - 03
Cập nhật lúc: 2024-11-16 09:22:13
Lượt xem: 95
7
Bất kể Mạnh Khê Bạch muốn làm gì, Phó Tĩnh Trì chỉ quan tâm đến sự an toàn của ta và sắp xếp rất nhiều người bí mật bảo vệ, ai ngờ ta hoàn toàn không muốn bước chân ra khỏi cửa.
Lúc Phó Tĩnh Trì đang bận rộn, Mạnh Khê Bạch dần dần bộc lộ tài năng chốn quan trường.
Tốc độ thăng tiến của hắn rất nhanh, lũ lụt ở Nam Châu, nạn châu chấu ở Bắc Châu, lúc nào hắn cũng là người phát hiện đầu tiên.
Trong lòng ta có một suy đoán không tốt: “Có khi nào Mạnh Khê Bạch cũng sống lại giống thiếp không nhỉ?”
Phó Tĩnh Trì trấn an ta: “Hắn có thể từ mười năm sau trở về, nhưng quyền thế của hắn thì không, dù sao cũng phải làm lại từ đầu.”
Sau khi trời trở lạnh, cuối cùng ta cũng chịu ra khỏi cửa, hôm nay ta vừa về tới phủ, Phó Tĩnh Trì cũng trở về rồi.
Vẻ mặt chàng trông rất vội vàng, đến giáp trụ (*) trên người cũng chưa kịp cởi đã nói: “A Vũ, trưởng công chúa qu.a đờ.i rồi.”
(*) Mũ và áo giáp
“Cái gì?” Ta kinh ngạc tới mức làm rơi bánh ngọt trên tay ra đầy sàn.
Kiếp này trưởng công chúa còn chưa có thai, mới thành thân với Mạnh Khê Bạch được nửa năm thôi mà sao đã q.u.a đ.ờ.i rồi, chẳng lẽ…là do thuốc đó hả?
Nét mặt Phó Tĩnh Trì trở nên nghiêm túc lạ thường: “A Vũ, nếu đúng là thuốc Mạnh Khê Bạch đã hạ, kiếp trước đến con của bản thân hắn cũng có thể ra tay, khó đảm bảo sẽ không ra tay với nàng.”
“Không…” Ta chậm rãi lắc đầu, “Sẽ không đâu.”
Hồi nhỏ ta bị hàng xóm xung quanh cười nhạ.o là đứa con hoa.n.g không cha không mẹ, chính Mạnh Khê Bạch là người đã đán.h đuổi bọn chúng.
“Ta là ca ca của A Vũ, ta sẽ bảo vệ A Vũ cả đời.”
Bá phụ và thẩm thẩm chử.i mắng ta, không cho ta ăn cơm, cũng là Mạnh Khê Bạch mang đồ ăn từ Mạnh phủ đến.
“A Vũ gầy quá, phải ăn nhiều một chút mới không bị bệ.nh.”
Nhưng tại sao hắn lại ly gián ta và Phó Tĩnh Trì, tại sao lại tiết lộ tin tức của ta cho quân địch, ép Phó Tĩnh Trì lui binh chứ?
Ta còn chưa sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình, Tiểu Vân lại chạy vào: “Tiểu thư ơi! A Võ đang ở ngoài cửa đợi người, nói là Mạnh công tử không ổn rồi, muốn gặp người ạ!”
Tim ta hẫng một nhịp: “Hắn không ổn là sao?”
Tiểu Vân thở hổn hển: “Nô tỳ cũng không rõ, theo lời A Võ nói thì có vẻ cái ch.ế.t của trưởng công chúa đã gây đả kích lớn đến Mạnh công tử, ngài ấy muốn ch.ế.t vì tình (*) đó ạ.
(*) 殉情: tuẫn tình: t/ự t/ử vì tình.
Tình huống hoàn toàn phá vỡ mọi phỏng đoán đã xuất hiện rồi.
Ta ngây người một lúc rồi cũng bắt đầu chuẩn bị thay y phục, Phó Tĩnh Trì ở phía sau đứng dậy, “Ta còn có việc phải làm…”
“Chàng còn bận cái qu.ỷ gì nữa!”
Ta lập tức mặc lại áo giáp cho chàng: “Đi, cùng thiếp đến đó xem thử xem, có lẽ là chúng ta đã bị hắn lừa tiếp, dù gì thì thiếp cũng bị hắn lừa cả đời rồi.”
Khắp nơi trong phủ trưởng công chúa đều treo đầy lụa trắng, A Võ dẫn bọn ta qua cổng, vừa chạy vừa khóc nói: “Phương tiểu thư, thật ra không phải công tử bảo thần gọi người đến. Là A Võ to gan cảm thấy công tử nhất định muốn gặp người.”
“Cũng xin Phó tướng quân không trách tội, công tử thật sự rất khổ sở. Người ngoài đều nói trưởng công chúa đối xử với công tử cực kì tốt, nhưng chẳng qua người chỉ coi công tử như nuôi một món đồ chơi nhỏ mà thôi, gọi đến thì đến, gọi đi thì đi.” (*)
(*) 呼之即来挥之即去: hô chi tức lai huy chi tức quy: gọi đến thì đến, gọi đi thì đi
“Nhưng công tử lại thật ngốc, người nói đã thành thân rồi thì hai người chính là phu thê, phải đối xử tốt với công chúa. Bây giờ công chúa đột nhiên qu.a đ.ờ.i, công tử và Phương tiểu thư lại…lại không còn cơ hội, liền khôn.g muố.n sốn.g nữa ạ.”
Ta nắm chặt lấy tay Phó Tĩnh Trì, không nói lời nào.
Chỗ Mạnh Khê Bạch ở hơi xa, vừa bước vào cửa mùi thuốc nồng nặc đã xộc lên cay hết cả sống mũi.
Nghe thấy tiếng động, người nằm trên giường từ từ mở mắt.
“A Vũ, là nàng sao?”
Nhìn vào đôi mắt trong veo giống hệt trong quá khứ, ta có hơi sững sờ.
Mạnh Khê Bạch không để ý đến sự tồn tại của Phó Tĩnh Trì, cố ngồi dậy nói chuyện với ta:
“Xin lỗi nàng, A Vũ. Ta chưa từng nghĩ chúng ta sẽ ra nông nỗi này.”
“Nếu nói là hoàn cảnh đẩy đưa (*) thì nghe thật bất lực, nhưng ta rất vui vì đã có người bảo vệ nàng. A Vũ, ta hy vọng nàng hạnh phúc.”
(*) 身不由己: thân bất do kỷ: nhiều khi phải làm những chuyện không theo ý muốn, không điều khiển được tâm trí mà phải nghe theo sự sắp đặt, ý muốn của người khác, hoàn cảnh đẩy đưa
Mạnh Khê Bạch nói được mấy câu lại bắt đầu ho, A Võ vội vội vàng vàng chạy tới đỡ lấy hắn: “Công tử người sao rồi? Sao lại ngh/ĩ quẩ/n vậy chứ. Đó là Hạc Đỉnh Hồng, Hạc Đỉnh Hồng đấy! A Võ…A Võ suýt chút nữa đã không thể gặp lại công tử nữa rồi. ”
Dường như Mạnh Khê Bạch không muốn ta nghe thấy điều này, vừa ho vừa vẫy tay ra hiệu thị nữ tiễn khách.
Vừa ra khỏi sân ta liền thấy trong lòng rất khó chịu, Mạnh Khê Bạch có phải sai rồi không? Hắn chỉ muốn bá.o th.ù thôi, vậy mà lại kéo cả mạn.g sốn.g của chính mình vào.
Đủ loại cảnh tượng hiện lên chớp nhoáng trong tâm trí ta, ta nhớ ngày đó ta đã hứa với Mạnh Khê Bạch rằng dù bất kể chuyện gì xảy ra ta đều sẽ ủng hộ hắn.
Nhưng ta thất hứa rồi.
Mà hắn vẫn hy vọng ta bình an.
Gắn bó nương tựa nhau nhiều năm như vậy, ta có phải vô tình quá rồi không?
Ta bồn chồn không yên (*), không để ý bước chân mà ngã nhào một cái, cũng may là Phó Tĩnh Trì nhanh tay lẹ mắt đỡ được, trong mắt cũng tràn đầy vẻ lo lắng.
(*) 心烦意乱; tâm phiền ý loạn: lo lắng, bối rối, bấn loạn
“A Vũ.” Chàng khẽ l.i.ế.m môi: “Ta có chuyện muốn nói với nàng, nhưng ta không biết có nên nói ra không,”
“Chuyện gi?”
“Mạnh Khê Bạch…Hắn giả vờ đấy.”
8
Phó Tĩnh Trì nói rằng tuy thoạt nhìn Mạnh Khê Bạch có vẻ khí tức suy nhược, nhưng thực ra không có gì nghiêm trọng.
Ta không hiểu: “Làm sao chàng biết?”
Phó Tĩnh Trì vuốt ve bàn tay ta: “Nàng ra chiến trường là biết.”
Chàng nói, những người thực sự trải qua ranh giới sinh t.ử mặc dù khát vọng sinh tồn vô cùng mạnh mẽ vẫn có thể cảm nhận được sinh mệnh đang tà.n lụi, huống hồ Mạnh Khê Bạch còn có vẻ đang muốn c.h.ế.t.
Lúc Phó Tĩnh Trì nói ra những lời này tâm tình không được tốt lắm, ta lại nhớ cảnh tượng chàng lui binh về doanh trại trong giấc mơ ấy.
Khắp nơi đều là thươn.g binh, toàn thân b.ê bế.t m.á.u, dù cho quân y dốc sức cứu chữa nhưng vẫn không đủ, vĩnh viễn không bao giờ đủ.
Cát vàng bay đầy trời, không khí c.h.ế.t ch..ó.c phảng phất như bao trùm mỗi người.
Ta ngẩng đầu: “Nhưng tại sao hắn lại muốn làm thế? Muốn giành lấy sự thương cảm của thiếp hả?”
Phó Tĩnh Trì gật đầu: “E là như vậy. A Vũ, có lẽ suy đoán của nàng đã đúng. Kiếp trước nàng hận ta mười năm, nhưng kiếp này đột nhiên lại thay đổi, có lẽ vì vậy nên hắn không thể không đẩy nhanh tiến độ kế hoạch. Công chúa cũng vậy, giả t.ự v.ẫ.n cũng vậy, chắc là hắn thấy nàng thích ta nên ngứa mắt, hắn muốn độ.c chiế.m nàng.”
Hả?
Trong đầu ta toàn là mưu quyền tính kế, sao sang đến Phó Tĩnh Trì lại thành tình ái yêu đương rồi?
Phó Tĩnh Trì lo lắng ôm lấy ta: “ Vậy A Vũ không có bị hắn lừa chứ?”
“Bị lừa rồi.” Ta thở dài: “Cũng may thiếp kéo chàng đi cùng. Nhưng thật ra kiếp trước thiếp cũng không còn thích hắn nữa, ở bên chàng là thật lòng thật dạ.”
Tuy rằng Mạnh Khê Bạch có nỗi khổ tâm, nhưng hắn nói với ta thì có ích gì, chẳng lẽ ta có thể ngăn cản hắn sao?
Mỗi người ai cũng có mục tiêu riêng, ta rất biết ơn vì hắn đã đồng hành cùng ta suốt thời thanh xuân, nhưng chẳng lẽ lại phải biết ơn những lợi dụng tính toán sau này nữa sao?
Hắn không thể cứ thích là mặc ý làm bừa (*) được, ta cũng biết buồn mà.
(*) 肆意妄为: tứ ý vọng vi: mặc ý làm bừa
Phó Tĩnh Trì vẫn nắm lấy tay ta, như đang nắm giữ một báu vật trần gian nào đấy, khiến ta không khỏi tò mò: “Sao chàng lại thích thiếp?”
Đã là tướng quân thì dù thế nào cũng phải lấy tiểu thư quyền quý xứng đôi, lúc đó vô duyên vô cớ (*) chàng lại đề thân, trong khi ta còn chưa gặp chàng bao giờ.
(*) 莫名其妙: mạc danh kì diệu: không hiểu ra sao, vô duyên vô cớ
Phó Tĩnh Trì xấu hổ cúi đầu: “A Vũ, có thể nàng không tin, nhưng thực ra ta đã gặp nàng trước Mạnh Khê Bạch.”
“Hồi đó nàng sống tại một trạch viện của ngoại tổ (*) ta, phụ thân ta h.y s.inh trên chiến trường (**), lúc đó ta rất buồn, nàng đã mang một chùm nho đến an ủi ta. Ai ngờ nho chua quá, nàng tức phát khóc, ta lại phải dỗ ngược lại nàng.”
(*) Ngoại tổ: ông ngoại
(**) 战死沙场: chiến tử sa trường: h.y s.inh khi chiến đấu, c.h.ế.t trận
Ngày trước khi phụ mẫu ta vẫn còn, chúng ta đúng là đã sống ở Nam Châu một thời gian, chủ nhà là một ông lão vô cùng tốt bụng dễ gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thap-nien-nhat-mong/03.html.]
Còn về Phó Tĩnh Trì…
Ta trừng mắt: “Ồ, hóa ra đó là chàng à!”
Ta chẳng có ấn tượng gì về nho với nhiếc cả, chỉ nhớ là hôm đó mưa lớn, tiểu ca ca nhà ông lão cứ ngồi ngẩn ngơ trước cửa.
Thấy ta đi qua liền nhanh tay lau khóe mắt, còn hung dữ hỏi ta đang làm cái gì.
Ta lấy kẹo hạt sen ra đưa cho tiểu ca ca: “Mẫu thân nói ăn đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Đến lúc mưa tạnh bọn ta cũng nói với nhau chưa được mấy câu, nhưng tiểu ca ca lại ăn hết kẹo hạt sen của ta, báo hại ta khóc thêm lần nữa.
Sau này về nhà ta mới biết, phụ thân của tiểu ca ca đã h.y s.i.n.h ở biên cương.
Thời gian ta sống ờ Nam Châu không lâu, cũng rất ít gặp tiểu ca ca đó, sau đó phụ mẫu ta không may qua đời, ta liền trở về kinh thành.
“Thế nên sao chàng lại thích thiếp? Lúc đó đến tên chàng thiếp cũng đâu biết đâu?”
Phó Tĩnh Trì ôm lấy ta: “Có lẽ vì nàng rất thú vị, khiến ta cảm thấy sống thêm vài ngày nữa cũng được. Về sau không hiểu sao lại thành chấp niệm khó quên. Nhưng đợi đến lúc ta tìm thấy nàng, bên cạnh nàng đã có Mạnh Khê Bạch bầu bạn nhiều năm. Ta thật sự không nghĩ rằng ta có thể cưới được nàng.”
Nỗi lo lắng của Phó Tĩnh Trì rất hợp lý, nếu Mạnh Khê Bạch đến cầu thân, nhất định ta sẽ gả cho hắn.
Phó Tĩnh Trì biết vậy nên dè dặt hỏi ta: “Vậy kiếp trước vì sao A Vũ lại thích ta?”
Ta nghĩ một lúc rồi đáp: “Vì chàng uống say xong gọi Đại Hoàng nhà thượng thư đại nhân sát vách là A Vũ.”
*Đại Hoàng là con ch.ó :)))
“Cái gì?” Phó Tĩnh Trì ngơ luôn rồi.
Ta nhếch miệng cười: “Gọi A Vũ thì thôi đi, đằng này chàng còn khóc lóc, vừa khóc vừa nói thật sự rất thích nó. Thượng thư đại nhân vô cùng khó xử, ngày hôm sau liền tặng luôn Đại Hoàng cho chàng.”
“Sau đó thì sao…”
“Sau đó á? Chàng tìm cho Đại Hoàng một gia đình tốt bụng, còn xin lỗi thiếp. Thiếp nghĩ một người để cứu người mà bỏ qua thể diện, kể cả là mạ.n.g một con chó, chắc chắn không phải là người xấu.”
Đổi lại nếu là người khác gặp trường hợp như vậy, số phận Đại Hoàng chắc sẽ không thoát khỏi cái c.h.ế.t.
Về sau ta lại nghe Tiểu Vân nói, Phó Tĩnh Trì thỉnh thoảng sẽ đi thăm Đại Hoàng, gia đình nhận nuôi Đại Hoàng cũng nuôi rất nhiều bé chó bị bỏ rơi.
Phó Tĩnh Trì không những cho họ ngân lượng mà còn giúp cho chó ăn, chàng thật sự trân trọng mỗi sinh mệnh trên đời này.
Sau này hiểu lầm được hóa giải, chàng ngày càng đối xử với ta tốt hơn, ta cứ như vậy mà thích chàng.
Ngày nọ về tới phủ tướng quân, Phó Tĩnh Trì lại quấn lấy ta nói chuyện rất nhiều về tương lai, nói mãi không chán, cứ hỏi đi hỏi lại: “Còn gì nữa không?”
Ta không chịu nổi nữa, bực mình đẩy chàng ra: “Hết rồi hết rồi! Nếu nhất định còn, thì chính là chàng phải bảo vệ thiếp. Phó Tĩnh Trì, thiếp hy vọng chúng ta không chỉ có mười năm, nên là chàng mau ra ngoài làm việc đi!”
Đôi mắt Phó Tĩnh Trì đột nhiên sáng lên một cách đáng sợ, từ từ dựa sát vào ta: “Nhưng mà phu nhân à, bây giờ trời tối rồi, đến Hoàng thượng cũng không lên triều đâu à.”
9
Bề ngoài thì Mạnh Khê Bạch đang dưỡng bệnh trong phủ công chúa, nhưng thủ hạ không hề rảnh rỗi chút nào.
Phó Tĩnh Trì đã bí mật điều tra và phát hiện hắn đang thu thập chứng cứ về các gia tộc lớn (1) chia bè kết phái (2), nhét đầy túi riêng (3), ngay cả khi những chuyện này có thể bị nén xuống thì cũng là đả kích vô cùng lớn đối với gia tộc bọn họ.
(1) 各大世家: các đại thế gia: những dòng tộc lớn có tiền có quyền
(2) 结党营私: kết đảng doanh tư: chia bè kết phái nhằm thu lợi ích riêng
(3) 中饱私囊: trung bão tư nang: nhét đầy túi riêng
Phó Tĩnh Trì cũng bắt đầu trở nên bận rộn, ta mỗi ngày ăn không ngồi rồi (1) ở phủ tướng quân, thỉnh thoảng gặp A Võ đến bán thảm (2) thì cũng sẽ phối hợp diễn với cậu ta.
(1) 无所事事: vô sở sự sự: nhàn rỗi, nằm dài, ăn không ngồi rồi
(2) Bán thảm: Tỏ vẻ mình đáng thương, là kẻ bị hại, than khổ…
Sau đó cậu ta cứ kể đi kể lại, mỗi lần nghe thấy câu “Công tử nhà ta thật là khổ quá đi mà.” thì không chịu được muốn hỏi, Mạnh công tử nhà cậu là khổ qua thành tinh hay sao vậy? (*)
(*) 苦瓜: trái khổ qua, quả mướp đắng. Chữ 苦 cũng có nghĩa là đắng cay, đau khổ.
Rồi không biết Phó Tĩnh Trì đã làm gì mà Mạnh Khê Bạch đã ‘tái xuất’ nhanh hơn dự kiến. Hắn vừa xuất hiện, những gia tộc lớn trong kinh thành đều loạn hết cả lên.
Đầu tiên là nhà ngoại của Hoàng hậu đột nhiên bị vạch trần th.a.m ô quỹ cứ.u tr.ợ thiê.n ta.i, sau đó là Tam hoàng tử coi mạ.n.g người như cỏ rá.c (*), đ.â.m c.h.ế.t một đứa trẻ ngay trên phố… ngay cả bá phụ ta cũng bị luận tội mu.a qua.n bá.n chứ.c.
(*) 草菅人命: thảo gian nhân mệnh: coi mạng người như cỏ rác, g.i.ế.c người như ngóe
Kiếp trước hình như cũng như vậy, mấy thế lực tranh giành lẫn nhau, cộng thêm quân địch tấn công, thù trong giặc ngoài (*), lâu dài hoàng triều đã trở thành con đê dài bị sâu mọt đục khoét.
(*) 内忧外患: nội ưu ngoại hoạn: thù trong giặc ngoài
Kiếp này, động thái của Mạnh Khê Bạch lại quá nhanh, giống như đã từng chơi qua ván cờ này, biết lúc nào nên đặt, lúc nào nên bắt quân, vô cùng điêu luyện.
Hôm nay Phó Tĩnh Trì về nhà, vẻ mặt nghiêm túc bàn bạc với ta: "A Vũ, ta đưa nàng về Nam Châu."
Ta không cần suy nghĩ mà từ chối luôn: "Không được, ngoại trừ ở bên cạnh chàng, thiếp sẽ không đi đâu cả.”
Phó Tĩnh Trì ôm lấy ta thở dài: “Mạnh Khê Bạch điên hơn ta tưởng, hắn gần như đã nắm thóp hơn nửa các dòng tộc lớn rồi. A Vũ, ta sợ nàng ở bên ta sẽ không an toàn."
Ta vẫn không chịu: “Rời xa chàng mới không an toàn. Với lại chàng không sợ thiếp bị b.ắ.t c.ó.c trên đường về Nam Châu à?”
Mạnh Khê Bạch có bản lĩnh cỡ nào cũng không thể cư.ớ.p ta khỏi phủ tướng quân đúng không?
Thấy ta cực kì cố chấp, Phó Tĩnh Trì cũng không ép nữa, phân phó mấy tên thủ vệ bảo vệ ta, còn dặn đi dặn lại ta không được ra ngoài một mình.
Ta hỏi chàng rốt cuộc chàng lo lắng cái gì, chàng càng ôm ta chặt hơn: “A Vũ, đừng rời xa ta.”
Sự bất an của Phó Tĩnh Trì có lẽ xuất phát từ trực giác của một nam nhân, suy cho cùng thì chàng vẫn cảm thấy kiếp trước việc ta bị b.ắ.t có liên quan đến Mạnh Khê Bạch.
Ta chẳng nói chẳng rằng, ban đầu đã không thích ra ngoài, lần này hết ăn lại ngủ, thu được mỡ bụng vô cùng bám dính.
Trận tuyết đầu mùa năm nay tới rồi, Mạnh Khê Bạch trở thành thế lực mới nổi, chạm vào là bỏn.g tay (*). Nghe Tiểu Vân nói một ngày thấy hẳn mấy bà mối đến cầu thân, đứng trước cửa là bắt đầu khoe khoang về các cô nương nhà mình.
(*) 炙手可热: chá thủ khả nhiệt: chạm tay là bỏng, quyền thế rất mạnh
Mà Mạnh Khê Bạch lại không gặp ai cả, đến khi bá phụ ta đến thăm, ta mới biết hắn định giở trò gì.
“A Vũ, nhanh chóng hòa ly với Phó Tĩnh Trì đi, bá bá đổi cho con một thân phận khác gả cho Mạnh Khê Bạch, được không?”
Ta sững sờ: “Bá bá có biết bản thân đang nói gì không vậy?”
Bá phụ tha thiết: “Đừng cứng đầu nữa, phủ tướng quân sắp xảy ra chuyện không hay rồi, con nhanh chóng rời khỏi đó đi.”
“Có phải Mạnh Khê Bạch nhờ bá đến không?”
Ta nhìn chằm chằm bá phụ, nhớ lại những ngày trước đây ông bị phát hiện mu.a qua.n bá.n chứ.c, nhưng rồi không hiểu tại sao chuyện này lại bị bỏ ngỏ (*).
(*) 不了了之: bất liều liễu chi: bỏ mặc, bỏ ngỏ, bỏ xó.
Không phải Mạnh Khê Bạch vừa đánh vừa xoa thì là bá phụ dựa dẫm, tìm đường quy phục Mạnh Khê Bạch.
Bọn họ sợ ta không chịu hòa ly, nhưng vẫn muốn đối phó phủ tướng quân, ta tức đến phát run:
“Ông cút đi! Cả nhà họ Phương c.h.ế.t hết thì phủ tướng quân cũng chả sao! Năm đó chính ông là người đồng ý lời cầu thân của Phó Tĩnh Trì, bây giờ hối hận cũng không có cửa đâu!”
Đại bá cũng tức nổ mắt, mắn.g ta không biết nặng nhẹ (1), không lễ phép với bề trên, trước khi bị thị vệ lôi ra còn nói chuyện này không cần biết ta đồng ý hay không, đều là ván đã đóng thuyền rồi (2).
(1) 不知轻重: bất tri khinh trọng: không biết nặng nhẹ, không biết cái gì mới là quan trọng
(2) 板上钉钉: bản thượng đinh đinh: chuyện đã định không thể thay đổi, ván đã đóng thuyền
Ta muốn ra ngoài tìm Phó Tĩnh Trì nhưng lại sợ rước thêm phiền phức cho chàng, dứt khoát chịu đựng đến tối. Phó Tĩnh Trì vừa về tới nhà, quan viên của Đại Lý Tự cũng đến.
“Có mật báo nói rằng Phó tướng quân có liên hệ mật thiết với hoàng tử nước địch, trong đó có mấy bức thư được điều tra ra là nét chữ của tướng quân, hạ quan phụng chỉ điều tra vụ án, làm phiền tướng quân đi một chuyến.”
Chiều nay ngay sau khi bá phụ ta rời đi thì Đại Lý Tự đã đến rồi, ta còn chưa kịp dặn Phó Tĩnh Trì chú ý đề phòng.
Bên kia rõ ràng đã có chuẩn bị, ngay cả Phó Tĩnh Trì cũng không phân biệt được mấy lá thư ấy, cả kinh thành nếu chữ chàng xấu thứ 2 hiếm ai dám nhận số 1.
Đại Lý Tự hôm nay không chỉ muốn mang người đi mà còn muốn lục soát phủ tướng quân, ta giả vờ bình tĩnh chứ thực ra sắp khóc đến nơi rồi.
Trước khi đi, Phó Tĩnh Trì xoa đầu ta: “Không sao đâu, chẳng phải không lục soát ra cái gì sao.”
Chàng thấp giọng; “Ta đọc sách không nhiều nhưng cũng không phải không có đầu óc, A Vũ yên tâm, qua mấy ngày ta lại về với nàng.”
Lần này ta thật sự khóc rồi, trong lòng chưa bao giờ sợ hãi đến thế.
Bá phụ và A Võ nhân lúc Phó Tĩnh Trì không có mặt, luân phiên khuyên nhủ ta tái hôn, ban đầu ta sợ sinh chuyện nên chỉ mắng vài câu, sau này không chịu nổi nữa, cứ đến là đánh. Ta mất mấy ngày mới thanh tịnh được.
Trời càng ngày càng lạnh, mỗi ngày ta đều đợi Phó Tĩnh Trì về nhà, nhưng thứ ta đợi được lại là tin tức chàng thông đồng với địch bán nước, sợ tội bỏ trốn.