Thánh Thượng Là Sói - Chương 1: Phạt quỳ
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:40:56
Lượt xem: 5
“Ái chà chà, có vẻ như Hồ Chưởng diên* thật sự mong manh yếu đuối như vẻ bề ngoài. Mới quỳ có một canh giờ thôi đã ngất lịm, coi bộ khiến cho người ta thương xót quá!”
*Chưởng diên: Người đứng đầu thượng Thượng diên.
Nói dứt câu, phi Huệ lấy khăn tay che miệng rồi cười duyên một cái. Dẫu miệng nói lời thương xót nhưng biểu cảm và giọng điệu lại mười phần châm biếm.
Ngó cung nhân bị mình phạt quỳ tới mức m.á.u tươi dầm dề, phi Huệ còn cảm thấy chướng mắt.
Các cung tần khác nghe vậy cũng đon đả phụ họa theo lời của phi Hiền khiến người mới vào cung là Võ Mỹ nhân sợ hãi tới nỗi mặt mày trắng bệch.
Nhưng biết làm sao được, hậu cung chính là như vậy.
Bên ngoài, các cung tần của Hoàng thượng đều có dáng vẻ xinh đẹp, dịu dàng, vừa cao quý vừa thuần khiết. Nhưng bên trong, sớm đã bị mưu mô chước quỷ nhuộm đen, nội tâm hệt như rắn rết, coi sinh mạng của kẻ khác như cỏ rác.
Có thể gọi hậu cung là lò luyện mỹ nhân. Luyện từng ngày từng ngày, luyện đến khi có thể nhìn thấy m.á.u tươi mà không hoảng sợ, luyện đến khi có thể g.i.ế.c c.h.ế.t một người mà mắt không mảy may chớp mắt.
“Thưa phi Huệ, em cảm thấy không khỏe trong người, xin phi Huệ cho phép em về viện đặng nghỉ ngơi.”
Phi Hiền nhếch môi đầy kiêu ngạo, liếc mắt khinh thường nhìn Võ Mỹ nhân đang sợ hãi. Đúng là thứ điêu dân xuất thân thấp kém, dẫu có vào cung rồi thì vẫn là hạng hạ tiện. Chỉ mới thế thôi mà ả đã sợ mất mật, không biết mai sau, khi Thánh thượng không còn sủng ái nàng ta nữa thì nàng ta sẽ sống được hôm.
Nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt phi Hiền lại mỉm cười dịu dàng, nàng ta phất tay nói rằng: “Được, nếu em đã không khỏe thì nên về viện đặng nghỉ ngơi đi. Hiện nay em là người được Thánh thượng yêu thương, nhỡ đâu em bị làm sao, ngài sẽ không tha thứ cho ta mất. Có khi sẽ giáng tội xuống, trách ta đã không chăm sóc em chu đáo.”
Võ Mỹ nhân dạ một tiếng, sau đó nhanh chóng rời khỏi vườn Thượng Uyển.
Vốn dĩ trong vườn Thượng Uyển trăm hoa đua nở, hương thơm ngào ngạt lan tỏa bốn phía. Nhưng giờ đây, hương hoa trong không khí đã bị mùi m.á.u tanh nồng lấn át.
"Võ Mỹ nhân đúng là người lương thiện hiền lành, hỏi sao mà Thánh thượng không yêu thương cho được chứ!”
Tần Nhã nhẹ nhàng lắc eo, trên môi là nụ cười mỉa mai, thong thả nói lời trào phúng.
Dạo trước Thánh thượng cải trang vi hành đến nông thôn, nào ngờ khi trở về lại mang theo một cô gái. Sau đó sắc phong nàng ta thành hàng Bát giai, tuyên bố với hậu cung rằng cô gái ấy đã cứu ngài một mạng trong lúc ngài gặp thích khách.
Võ Mỹ nhân mèo mù vớ phải cá rán, nhìn cái điệu bộ yểu điệu như người không xương của ả thì cứu mạnh Thánh thượng kiểu gì được chứ? Lại còn là lúc gặp thích khách, cùng lắm chỉ là kẻ liều mạng để bay lên cành cao mà thôi.
Tần Nhã bĩu môi, mỗi lần nghĩ tới ả lại cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng.
“Thưa chị, em cũng hơi mệt. Em xin phép về viện trước, buổi chiều em sẽ qua dùng bữa cùng chị nghen.”
“Ừa, tần Nhã về viện nghỉ ngơi đi em. Chị đã cho sai người mang rượu thuốc qua viện Đoan Huy rồi đó. Em phải mau mau khỏe lại đặng còn hầu hạ Đức Kim Thượng nữa chớ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thanh-thuong-la-soi/chuong-1-phat-quy.html.]
Mí mắt Hồ Xuân hơi co giật, đầu óc quay cuồng nhìn một màn đang diễn ra. Cơn đau buốt dưới đầu gối khiến nàng phải cắn răng thật chặt, cố nén tiếng kêu.
Không ngờ nàng lại xuyên vào bộ truyện nàng mới đọc xong. Nàng chỉ ngủ một giấc mà thôi, không ngờ mở mắt ra đã thấy bản thân trở thành nữ chính trong truyện ngôn tình cổ đại ba xu, ngược tâm ngược thân không ngược đời không nể.
Nàng đến đây vào lúc này là lúc nữ chính sắp gặp được nam chính - Hoàng thượng của Vương triều Vũ Hậu, một Vương triều không tồn tại trong lịch sử nước nhà.
Sau đó, nữ chính sẽ được ôm đi sủng hạnh, xoay người trở thành sủng phi, vinh quang vô hạn. Rồi vào một đêm mưa gió bão bùng sấm chớp giật đùng đùng, vì ám sát nam chính không thành nên bị giam vào ngục dùng nhục hình tra khảo, cuối cùng c.h.ế.t đi trong đau đớn tủi nhục.
Không được, bây giờ vẫn chưa tới lúc gặp nam chính. Nàng vẫn còn cơ hội xoay chuyển, nàng không muốn trở thành cung tần, cùng vô số phụ nữ hầu hạ một người đàn ông, xài đồ công cộng.
Trên hết, sau lưng nữ chính của bộ truyện này còn có một tổ chức phản triều đình vô cùng gian xảo và tàn nhẫn. Bỗng chốc Hồ Xuân cảm thấy tương lai của mình mù mịt tối tăm.
Hồ Xuân nhắm chặt mắt, cố gắng nhớ lại tình tiết trong truyện. Nàng bắt chước cách nói của người thời xưa rồi phủ phục xuống mũi chân của phi Hiền và thưa rằng: “Dạ kính thưa Lệnh bà, tôi có mắt như mù nên mới trót dại, có suy nghĩ vượt quá thân phận. Tôi biết sai rồi, tôi hối hận vô cùng. Phải chăng bây giờ cũng là giờ thân rồi, tôi xin bà cho phép tôi trở về thượng Thượng diên* để chuẩn bị thiện cho các bề trên. Tôi xin dâng lên món ngon cho bà để chuộc tội, đồng thời tự đóng cửa sám hối không dám đi lung tung trong cung dù chỉ là nửa bước. Sau này tôi sẽ không dám có những suy nghĩ viển vông nữa, tôi xin bà châm chước cho tôi với.”
*thượng Thượng diên: Trong cung phân ra làm thất thượng để quản lý. Thượng Thượng diên là thượng có nhiệm vụ hầu ngự thiện và phụng tiến các thức ăn.
Vì nữ chính muốn gặp mặt Thánh thượng nên mới cố tình canh thì giờ, xuất hiện ở vườn Thượng Uyển. Nhưng người tính không bằng tác giả sắp đặt, Thánh thượng có việc nên bị trì hoãn.
Thành thử ra, người muốn gặp thì không gặp được, cuối cùng gặp phải phi Hiền. Chuyện tôi tớ muốn quyến rũ Thánh thượng, trào lên cành cao đã không còn lạ lẫm gì, phi Hiền lập tức nhìn thấu sự tính toán của nữ chính.
Sau đó phi Hiền phạt nữ chính quỳ suốt hai canh giờ, tức là bốn tiếng đồng hồ. Khi nữ chính gần như bất tỉnh nhân sự thì trời đổ xuống một trận mưa lớn, khiến mặt nạ da người của nữ chính rơi xuống làm lộ ra nhan sắc đỉnh cao; Thánh thượng thấy vậy lập tức ôm người đi sủng hạnh rồi tấn phong.
Bởi thương xót người con gái yêu kiều mềm mại mới thu nạp được nên Hoàng thượng đã trách phạt phi Hiền. Khi ấy, giữa nữ chính và phi Hiền lập tức nảy nở một nỗi oán thù.
Hồ Xuân suy nghĩ càng nhiều càng cảm thấy đau đầu, thật sự phiền phức vô cùng. Nhưng mấy chuyện từ từ rồi tính cũng không muộn, quan trọng nhất bây giờ là phải van nài được phi Hiền bỏ qua cho nàng, tránh gặp Thánh thượng.
Còn về phía phi Hiền, hiện giờ tuy đã va chạm với nhau nhưng nàng vẫn chưa khiến Hoàng thượng chú ý tới, hẳn là phi Hiền cũng không hận nàng quá nhiều, cùng lắm là không vừa mắt với một nữ quan không chịu an phận mà thôi.
Hồ Xuân hi vọng phi Hiền có thể bỏ qua. Nếu không nương theo diễn biến tiếp theo thì mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn.
Lại nói, trong truyện khắc họa tính tình của phi Hiền khá chi tiết. Tuy bề ngoài phi Hiền dịu dàng, xinh đẹp nhưng bên trong độc ác như rắn rết. Tâm địa nhỏ nhen tới nỗi khó có thể tưởng tượng được. Nếu muốn phi Hiền bỏ qua, e rằng không dễ!
Phi Hiền kiêu kì chớp chớp đôi mắt phượng của mình. Tuy nàng ta có chút bất ngờ vì sự thay đổi của Hồ Xuân nhưng ngược lại, nàng ta cảm thấy đây mới là thái độ Hồ Xuân nên có.
Chỉ là Hồ Xuân giác ngộ quá muộn, nàng ta không có ý định bỏ qua cho Hồ Xuân một cách đơn giản như vậy.
Cười nhẹ một tiếng, phi Hiền bày ra vẻ rộng lượng nói rằng: "Ôi, nếu Hồ Chưởng diên đã biết sai thì thôi vậy, bỏ đi. Ta cũng chẳng phải hạng người nhỏ nhen hay thích hành hạ tôi tớ. Thế cô cứ quỳ thêm một canh giờ nữa là được, chuyện cô vô lễ với ta coi như xí xóa.”